Bị người bên cạnh bất ngờ ôm lấy khiến Thập Đình Phong phút chốc cứng đờ. Nhịp tim bên trong anh khi không lại đập nhanh hơn bình thường liền sau đó đẩy Cố Hạ ra khỏi người mình, trầm giọng nói:
- "Này cô, tôi không muốn bị người khác hiểu lầm đâu đấy, đặc biệt là Mạn Giao."
Nghe đến đây, Cố Hạ khẽ nhếch môi cười, nhìn người bên cạnh đáp:
- "Mạn Giao hiện tại không có trong xe. Anh bớt ảo tưởng lại đi."
Cốc...
Vừa nói dứt câu, người bên cạnh lập tức gõ nhẹ lên đầu khiến cô có chút đau mà ngẩng mặt lên, hai hàng lông mi khẽ nhíu lại, bĩu môi trách móc:
- "Sao lại cốc đầu tôi? Anh có biết bộ não bên trong tôi phải hoạt động liên tục hay không?"
Gương mặt Thập Đình Phong chẳng chút biểu cảm mà ngoảnh mặt nhìn ra cửa kính, mãi một lúc sau khóe môi anh mới hé một nụ cười. Mặc dù không hiểu lời nói thốt ra từ Cố Hạ nhưng anh cảm thấy cô gái này có chút thú vị và vô cùng ngốc nghếch.
Cố Hạ đưa tay xoa xoa đầu, thi thoảng lại trừng mắt liếc sang người bên cạnh. Theo như kinh nghiệm nhiều năm xem phim xuyên không, cô đoán rằng ở thế giới này chắc chắn cũng sẽ có thứ gì đó kết nối không gian với thế giới cô sống. Người ta thường hay gọi là cánh cửa thời gian. Vấn đề chính là cô vẫn chưa biết bằng cách nào mà mình có thể xuyên không đến nơi này.
- "Thống đốc, chúng ta đến nơi rồi."
Tài xế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-thoi-khong-den-ben-anh/2600779/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.