Một lúc sau, Thập Đình Phong mới chịu rời khỏi môi Cố Hạ liền sau đó hướng mắt về phía người đang ngơ ngác ở xa, gỏn gọn nói:
- "Xem như ân oán giữa tôi và anh kết thúc. Duy chỉ có một điều rằng anh không được đưa cô ấy đi cùng."
Khóe môi Cố Hàn cong nhẹ. Thôi thì đành chiều theo ý vị thống đốc này. Dù sao khi trước anh cương quyết ngăn cản cũng chẳng tốt đẹp, chi bằng lần này anh tác hợp ý nguyện này vậy.
- "Nhưng cậu phải cho tôi thường xuyên đến thăm con bé đấy."
- "Được."
Không chần chừ, Thập Đình Phong lập tức gật đầu chấp nhận. Cố Hạ vẫn còn mơ hồ liền lên tiếng nói:
- "Hai người tin là thật à? Ngay cả một kí ức bé nhỏ của Cố Hạ Sương em còn không nhớ, làm sao có thể..."
Thập Đình Phong dùng tay chặn ngay đầu môi cô, liền sau đó trầm giọng nói:
- "Anh sẽ giúp em nhớ lại mọi chuyện, đặc biệt là kí ức giữa hai chúng ta."
Xoẹt...
Không gian lập tức trở về trạng thái ban đầu. Mọi người xung quanh vẫn đang cười nói vui vẻ, tận hưởng bữa tiệc. Tang Dĩ Thâm lúc này quay trở lại tìm Cố Hạ thì nhìn thấy Thập Đình Phong đứng bên cạnh, đưa tay khoác lên vai cô. Ngay lập tức, sắc mặt Tang Dĩ Thâm bỗng sa sầm xuống, anh tiến lại gần, lập tức nắm lấy tay Cố Hạ kéo về phía mình.
- "Cuối cùng cũng tìm được cô."
Thập Đình Phong lập tức tách tay anh ra, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-thoi-khong-den-ben-anh/2600756/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.