Thập Đình Phong mái tóc rủ xuống, che đi phần lông mày làm anh trông thư sinh hơn. Anh đưa tay dụi dụi mắt liền sau đó khàn giọng đáp:
- "Không được. Anh phải ngủ chung phòng với em, nhỡ đâu em biến mất thì sao?"
Ôi trời, một vị thống đốc cao cao tại thượng như anh lại có lúc nói ra những câu đầy tính trẻ con như vậy sao. Nhưng suy đi nghĩ lại thì quả thật anh rất giữ khuôn phép, không tự ý lên giường cô mà chỉ nằm gục đầu ở cạnh giường mà thôi. Nhưng dù sao đây cũng là nhà của anh, chẳng lẽ cô lại để anh ngủ cả đêm như vậy sao?
Dù sao bây giờ cũng là nửa đêm, nếu như đuổi anh ra khỏi phòng sẽ gây chú ý đến mọi người ở phía ngoài. Quan sát kĩ thì Thập Đình Phong cũng không có ý gì xấu, ngay lập tức, cô ném xuống anh chiếc chăn dày và chiếc gối ôm, sau đó nói:
- "Vậy thì anh nằm dưới sàn đấy, bên dưới khá lạnh, cho nên anh lấy chăn thay nệm đỡ đi."
Thập Đình Phong đưa tay nhận lấy, sau đó nhìn cô nở nụ cười mãn nguyện. Biểu hiện này của anh thực sự khiến cô không thể thích nghi ngay được. Một người luôn tỏ ra lạnh nhạt, cục súc, khi không lại hóa ôn nhu, dịu dàng. Ai nhìn vào cứ ngỡ anh có tận hai tính cách.
- "Tôi nói rồi đấy, nửa đêm anh không được phép trèo lên giường tôi đâu đấy."
- "Anh biết mà."
Thập Đình Phong ngoan ngoãn trả lời. Anh hiện tại chẳng khác gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-thoi-khong-den-ben-anh/2600752/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.