Khi Tang Dĩ Thâm rời khỏi, Cố Hạ cũng bước trở vào trong. Ngay lúc đó, cô đã thấy dáng người cao ráo đang đứng trước mặt đợi cô. Vẻ mặt Thập Đình Phong trầm lặng. Anh không lên tiếng mà chỉ đưa mắt nhìn cô chăm chăm.
- "Thập Đình Phong, anh đứng đây tự lúc nào thế?"
Bất ngờ, Thập Đình Phong vòng tay ôm cô trọn vào lòng, có thể cảm nhận nhịp thở của anh cũng trở nên nặng trĩu hơn. Anh đưa tay chạm lên gương mặt của Cố Hạ mà trầm giọng nói:
- "Tiểu Hạ, anh chẳng hiểu tại sao lúc này đây, trong lòng anh luôn mang một cảm giác rằng em sắp phải rời khỏi nơi này vậy. Những kẻ làm hại em trước đây anh đều đã trừng trị bọn chúng hết cả rồi. Nhưng chẳng hiểu tại sao, cảm giác bất an đó ngày càng hiện rõ."
Nghe những lời này, Cố Hạ chỉ biết cười mĩm. Cô vòng tay ôm lấy người đối diện mà trấn an:
- "Tôi cũng không biết khi nào ngày đó sẽ xảy ra. Nhưng chắc chắn, tôi sẽ không quên anh đâu, Thập Đình Phong."
Vừa nói, ánh mắt Cố Hạ khẽ liếc nhẹ xuống chiếc đồng hồ trên tay. Thời gian bây giờ đang đếm ngược. Cô an ủi anh là thế, nhưng thật ra bản thân cô biết rõ thời gian mình ở lại nơi này đang dần ít đi.
Thập Đình Phong khi nghe những lời này thốt ra từ người con gái trước mặt liền lập tức đặt lên môi cô một nụ hôn. Ba chữ "Thập Đình Phong" mà cô gọi khiến anh cảm nhận được rằng trong tim cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-thoi-khong-den-ben-anh/2600742/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.