Trong sảnh tiệc khô ráo ấm áp, mùi rượu nhàn nhạt tản ra trong không khí, đầu óc Lâm Vị Quang thoáng chốc có cái gì đó rối rắm, giật mình hoàn hồn.
Mà ông cụ Hà thấy người tới, đã đi ra chào đón, cười nói: "Hai ngày nay ta sáng ngóng chiều trông, không ngờ thật sự đợi được cậu tới đây."
Ông ấy cất bước tiến lên, nghênh đón đoàn người đang đi tới phía trước, hết sức nhiệt tình. Người đàn ông đi đầu mỉm cười, lễ phép nhưng giữ khoảng cách mà bắt tay ông cụ Hà, chúc mừng ngắn gọn.
Sau đó, anh mới không nhanh không chậm mà nhìn về phía những người ở phía sau ông cụ Hà.
Chử Văn thoáng nhìn thấy khuôn mặt người nọ, lúc đầu chỉ cảm thấy quen mắt, nửa giây sau mới phản ứng lại, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Anh ta không ngờ tới ông cụ Hà lại có mặt mũi lớn như vậy, cách một bờ biển, mà vẫn có thể mời được chủ nhà họ Trình đang ở nước ngoài xa xôi kia, cho dù ông cụ Hà quen biết rộng yêu thích giao du, có thể mời được người này ra mặt tham dự thật sự là có bản lĩnh.
Quả thật, người như thế này ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, tuyệt đối sẽ không chỉ vì dự tiệc, Chử Văn mơ hồ suy đoán về phương diện làm ăn, cảm thấy có lẽ là một cơ hội tốt.
Anh ta đang định đem ý nghĩ này nói với Lâm Vị Quang ở bên cạnh, nhưng lại thấy vẻ mặt cô trong nháy mắt có chút vi diệu, giống như vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao/2102419/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.