Lúc Trình Tĩnh Sâm về tới nơi, Lâm Vị Quang đang nằm co ro ở ghế sô pha trông vô cùng đáng thương, ngủ không yên giấc lắm.
Có lẽ vì lạnh, cô cuộn tròn người lại, gò má áp sát xuống gối, mặc dù ngủ không sâu nhưng lông mày nhíu chặt lại, có thể thấy cô vô cùng khó chịu.
Đuôi mắt hỏi ửng đỏ khiến người ta có ảo giác như cô vừa khóc, Trình Tĩnh Sâm không cảm thấy cô nhóc yếu ớt như thế, chắc là vì sốt.
Giữa gọi cô dậy và mình tự làm, anh cân nhắc mấy giây, chọn vế sau.
Anh hơi cúi người xuống, cánh tay vươn ra sau khuỷu chân cô, cẩn thận bế cô lên, đi vào trong phòng ngủ cô.
Như mơ hồ nhận ra gì đó, Lâm Vị Quang rì rầm cử động mấy lần, tìm tư thế thoải mái hơn, mặt áp vào cổ người đàn ông.
Vì đang bị sốt, nhiệt độ hơi thở cô cao hơn ngày thường, lặng lẽ phả vào cổ anh, cảm giác nóng rực lần lượt dán lên da thịt lõa lồ, gần như là nóng bỏng.
Trình Tĩnh Sâm đặt cô lên giường, lấy chăn đắp kín cả người cho cô, chỉ để lộ ra mỗi nửa khuôn mặt.
Anh tìm súng đo nhiệt độ, đo lại cho cô một lần nữa, mới chưa được nửa tiếng mà nhiệt độ lại cao hơn rồi.
Trình Tĩnh Sâm hơi nhíu mày, anh chưa từng chăm sóc người khác bao giờ, càng không ngờ Lâm Vị Quang nhảy nhót tưng bừng suốt cả ngày vừa ốm cái lại bị nặng như thế, thực sự đau đầu.
Anh đã mua thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao/2102412/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.