Biên tập: Min
Đáy mắt Lâm Vị Quang thoáng hiện lên sự đắc ý.
Cổ tay cô nhẹ nhàng bị nắm lấy, mỉm cười nhìn về phía người đàn ông, nói: "Tật xấu khẩu thị tâm phi này không tốt đâu nha, chú."
"Tự mình đa tình cũng là tật xấu." Trình Tĩnh Sâm biết luận ba hoa không phải đối thủ của cô, dứt khoát không tiếp chiêu, "Câm cái miệng cháu lại."
2
Lão già da mặt mỏng, Lâm Vị Quang bất đắc dĩ nhún vai, nghe lời im lặng, không trêu tiếp nữa.
Thấy Trình Tĩnh Sâm muốn thay cô treo thẻ gỗ lên, cô mới lười biếng nhắc nhở: "Chú ơi, vậy chú nhớ treo nó lên cao cao chút nhé."
Sợ anh không hiểu ra được ý nghĩa sâu xa của nó, cô còn cố ý giải thích: "Tôi nghe họ nói, treo thẻ càng cao thì càng linh nghiệm."
Trình Tĩnh Sâm người cao chân dài, thoáng giơ tay lên đã treo được thẻ gỗ lên một cành cây cao, cành ấy, không cần phải chen chúc với những cành cây bên dưới, chung quanh rất ít thẻ gỗ.
Rụt tay về, anh quét mắt nhìn thoáng qua cô, "Tôi còn không biết là cháu lại đi tin những chuyện này đó."
"Cũng tạm ổn, thành tâm ắt linh đó."
Lâm Vị Quang chớp chớp mắt, đến sát gần gương mặt anh, "Chú ơi, tôi đã rất là nghiêm túc cầu nguyện thay cho chú, có đi có lại, không phải là chú nên khắc cho tôi một cái sao?"
Hóa ra là cô nhóc này đang chờ chực sẵn anh.
Chỉ khắc một tấm thẻ thôi mà, Trình Tĩnh Sâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao/2102409/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.