"Được rồi, không quậy chú nữa." Cô ấm ức bĩu môi, ra chiều vô tội như thể vừa nãy chỉ là một hành động vui đùa, "Chú buông tay ra đi, như vậy làm tôi khó chịu lắm."
Nhóc con trước nay cứ thích diễn, Trình Tĩnh Sâm cũng không phân biệt được lúc nào cô diễn lúc nào là thật, nhíu mày quan sát cô một hồi, chung quy lại cũng là không so đo thêm.
Sau khi được buông ra, Lâm Vị Quang không vui xoa xoa nơi bị kéo đau, biết lão tuy say nhưng cũng không đến nỗi mất tỉnh táo.
Nhạt nhẽo thế.
Cô đi đến phòng bếp rót một ly nước ấm, lúc về đến phòng khách thì đi lại sô pha đưa ly cho anh: "Này, đã bảo chú đừng uống nhiều thế rồi, tuổi cũng đâu còn trẻ nữa, thân thể chịu nổi à?"
Do dự chưa bao giờ là tác phong của cô, nghỉ lằm nghỉ lốn thì chi bằng tận mắt ra xem, dù sao cũng cùng tầng, cô bèn đi ra phòng ngủ chính.
Đèn cũng mờ ảo, căn phòng an tĩnh đến nỗi cô có thể nghe được tiếng hít thở có quy luật của Trình Tĩnh Sâm, anh ngủ thật rồi.
Cửa sổ phòng khép hờ, gió lạnh quét qua bức mành, ánh sao trong veo nương theo cửa sổ rọi vào bên trong, tỏa ánh sáng khắp nơi.
Hiếm có được lúc yên tĩnh.
Tay Lâm Vị Quang đặt ở chốt cửa, đứng yên không nhúc nhích, tim đập rất nặng nề, từng tiếng rõ ràng vang lên bên tai.
Dòng suy nghĩ vốn đã bình tĩnh ban đầu lại lần nữa trào dâng như gợn sóng.
Cô đứng yên đấy, trong một quãng thời gian ngắn đã tự hỏi rất nhiều.
Năm năm qua, cô luôn đứng đằng sau ánh hào quang, cửa nát nhà tan, chúng bạn xa lánh, ở trong một hoàn cảnh lạ lẫm và đón hận sự ác ý của biết bao người, đủ chuyện như thế khiến cô mờ mịt và thiệt thòi, chỉ có thể học cách giương nanh múa vuốt để bảo vệ chính mình.
Cho đến khi cô gặp được Trình Tĩnh Sâm, cô không cần phải lo lắng hay đề phòng nữa, trước mặt anh cô có thể yên tâm quay về làm một bạn nhỏ, lại một lần nữa có tư cách được biểu bày hỉ nộ ái ố.
Cô vẫn nhớ rất kỹ ngày mưa to như trút nước ấy, anh đi đến trước mắt cô, nước mưa bị gió cuốn đi, rơi xuống mặt đất tạo nên những vết bẩn, chung quanh chỉ có nơi anh là đẹp đến rực sáng, sạch sẽ và xán lạn như một ngôi sao trên bầu trời.
Mà cô lại muốn bắt lấy ngôi sao ấy.
Dù cho đấy chỉ là vọng tưởng.
Không biết qua bao lâu, Lâm Vị Quang mới dần dần hoàn hồn, do dự bước ra nửa bước, rồi đi về mép giường.
Cô đi chân trần trên sàn nhà nên phát ra tiếng động rất nhỏ, không hề quấy nhiễu sự yên lặng này.
Lâm Vị Quang chậm rãi cúi người xuống, nửa quỳ một bên, căng thẳng đến nỗi gần như ngừng thở, trong một khoảng thời gian ngắn đấu tranh nội tâm không biết bao nhiêu lần, cô mới tiếp tục cúi người xuống nữa.
— Là cảm giác men say dâng lên, cô cũng say rồi.
Nhưng vào lúc này, gió đêm vù vù thổi đến làm tấm mành bị thổi phát ra tiếng xào xạt rất khẽ, Trình Tĩnh Sâm bị quấy nhiễu, lông mi lặng lẽ rung động, giữa hai mày chau lại.
Lâm Vị Quang tựa như bừng tĩnh trong chớp mắt, mau chóng thẳng eo lùi ra sau, suýt nữa đã bất ổn ngã nhào lên mặt đất.
Tim đập mạnh như đánh trống, hô hấp của cô dồn dập, đưa tay vịn lên vách tường, lại lo rằng sẽ bị anh phát hiện liền vội đưa tay lên bịt miệng như một bản năng.
Cũng may Trình Tĩnh Sâm chỉ là bị quấy nhiễu nên ngủ không ngon giấc, không có dấu hiệu tỉnh táo, nên không hề biết đến hành động càn rỡ này của cô.
Lâm Vị Quang bình tĩnh lại, cắn môi dưới, không biết có phải là hối hận hay không, nhưng cô thấy rất ảo não.
Đã bao lâu rồi, cô mới phải cẩn thận lo trước lo sau như vậy, tính cách của cô vốn là nói một không nói hai, có chuyện là thẳng thắn, lúc này lại sợ bản thân quấy rầy đến người ta, cẩn thận từng chút một.
Cảm giác mềm mại và kỳ diệu ấy khiến cô khó chịu, nhưng lại chẳng thể bức ra được, chỉ có thể uất ức bản thân phải chịu nghẹn ngào.
Cổ họng Lâm Vị Quang đau rát, không chịu được cảm xúc phức tạp bao vây lấy lồng ngực, khẽ rời khỏi căn phòng nhẹ nhàng đi về phòng mình.
Cô thầm nghĩ, bước lên con đường lạc lối này, cuối cùng thật sự không thể quay đầu lại được.
Sáng sớm ngày hôm sau, chân trời vừa hửng nắng, ánh sáng không nhân nhượng len vào trong phòng, cả căn phòng rộng hơn.
Đồ ăn do Lâm Vị Quang tìm trong phòng bếp mới có, Trình Tĩnh Sâm không có thói quen ăn sáng, song cũng không vì thế mà cô sửa theo, tuy chỉ có bánh mì với sữa bò vẫn đủ cho cô no bụng.
Anh đã đổi sang một chiếc áo sơ mi xám, đồ rất vừa người, cúc áo vừa vặn che đi phần xương quai xanh, gãi đúng chỗ ngứa thật chứ.
Lại quay về dáng vẻ tự phụ ngày trước.
Ánh mắt hai người giao nhau, đều lặng lẽ không dời, Lâm Vị Quang thấy anh nhạt nhẽo quá thể, chớp mắt cười: "Chào buổi sáng nhé chú."
Trình Tĩnh Sâm ừ một tiếng, vẫn không nhiều lời, cầm iPad ngồi xuống ghế bắt đầu kiểm tra công văn ở phía công ty có gì cần xử lý hay không.
Lâm Vị Quang ngồi trên ghế, hai chân đong dưa, ít nhiều cũng có chút chột dạ về chuyện tối ngày hôm qua, lại không quá chắc chắn anh có nhớ hay chăng.
"Chú có nhớ tối hôm qua về nhà bằng cách nào không?" Cô vờ như lơ đãng hỏi thăm.
"Ngồi xe." Trình Tĩnh Sâm quét mắt nhìn cô, phảng phất như tưởng rằng cô nói đùa, "Tôi không say đến mức ấy."
Lâm Vị Quang nghe thế, đáy lòng có hơi mất mát, không khỏi hỏi thêm, "Vậy chú có nhớ những chuyện xảy ra sau đấy không?"
Phần lớn ký ức của Trình Tĩnh Sâm về tối ngày hôm qua sau khi say rượu là những mảnh vụn vặt, chỉ có thể nhớ đại khái, còn cụ thể chi tiết thế nào thì khá mơ hồ.
Anh thong thả đứng lên, nới cổ áo lỏng ra một tí, đi về phía cô, "Cháu nói tôi hôn cháu, đúng chứ."
Lâm Vị Quang không ngờ anh sẽ buông bỏ công việc đi đến, lập tức sững sờ theo bản năng dịch người sang bên cạnh, như thể muốn tránh xa khi nói chuyện với anh.
Tâm tư này của cô lồ lộ như ban ngày, Trình Tĩnh Sâm dùng một tay giữ cô lại, hoàn toàn không cho cô cơ hội gây sự xong thì bỏ trốn.
Lâm Vị Quang thấy vậy thì quyết định không trốn nữa, dù sao từ trước đến nay cô cũng không có ý định giấu giếm phần tình cảm này, nhếch mắt lên đối diện với anh.
"Chú không tự nhớ mà còn đi hỏi tôi là sao?" Cô nghiêng đầu, "Chẳng nhẽ chú nghĩ tôi lừa chú á?"
Trình Tĩnh Sâm khẽ cười, vẻ mặt không chút gợn sóng, vẫn mang dáng vẻ thong dong thành thạo ấy, tựa như dù anh thật sự đã làm ra hành động khác người thì cũng chẳng quan tâm lắm.
"Không." Anh nói, "Tôi chỉ tò mò."
Duỗi tay ra siết lấy cằm cô, nhẹ nhàng véo véo, Trình Tĩnh Sâm rủ mi, giọng nói trầm thấp: "Một cô nhóc con như cháu thì khơi gợi lên hứng thú của tôi bằng cách nào, mới có thể khiến cho tôi mất kiềm chế đặng hôn cháu."
Ánh mắt anh rất sống động, từ đuôi mày đến cánh môi, Lâm Vị Quang bị anh nhìn mà bên tai nóng lên, lại phải ép bức bản thân không được trốn tránh.
Cô hoài nghi lão già này có phải là không biết gì thật không, bằng không thì sao chiêu thức tán tỉnh người khác lại nhuần nhuyễn đến thế chứ?
"Tôi còn chưa làm được gì nữa cơ." Lâm Vị Quang chầm chậm nói, hàng mi run lên, "Tôi thấy chú ngồi trên sô pha, còn tưởng chú đã ngủ rồi nên mới đi đến cúi người vào sát kiểm tra thôi."
Trình Tĩnh Sâm nghiêm túc nhìn cô, cười nhạt, không nói là có tin lời cô hay không: "Chỉ thế?"
Trình Tĩnh Sâm không ngu ngốc, mà ngược lại, anh còn tỉnh táo hơn so với bất kỳ người nào khác ở bất kỳ vấn đề gì, cũng chính vì nguyên nhân này mà trong một khoảng thời gian gần đây, anh đã nhận ra sự thay đổi giữa cả hai.
Không đơn thuần ở mỗi Lâm Vị Quang, mà còn là chính anh.
Nguyên nhân bên trong không phải là không thể suy xét, nếu không làm rõ thì cứ thế mà cam chịu và mặc kệ, không một ai biết trước được đến cuối cùng nó sẽ phát triển thành thế nào.
Nỗi lòng của Trình Tĩnh Sâm rườm rà, mà giờ khắc này, thiếu nữ chọc anh ưu phiền lại gần trong gang tấc, gương mặt ấy thả lỏng, hai mắt khép lại, ngẩng mặt lên như thể mặc người đến hái, dáng vẻ không sợ sệt điều gì.
Chỉ mỗi hàng mi mềm mại mảnh dài run rẩy ấy đã bộc lộ ra sự bối rối trong lòng cô.
Không giấu được chuyện thế này, cũng chỉ là con nít mà thôi.
Lâm Vị Quang chỉ cảm nhận được ngón tay bên dưới cằm mình thoáng dùng lực, bên tai vang lên một âm thanh thở dài gần như không thể nghe thấy, hoặc chăng là ảo giác, cô không có cách nào rảnh rỗi để phân biệt nó.
Giọng anh càng thêm khàn hơn bình thường, không rõ nguyên do, nhưng không có cảm xúc dao động gì, vẫn biếng nhác và bình thản như xưa.
Lâm Vị Quang không rõ bản thân vừa thở phào nhẹ nhõm hay tiếc nuối, lại mở mắt ra, mới phát hiện cả hai đã quay về với khoảng cách an toàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]