Biên tập: Min
Từ sau lần thẳng thắn trong xe, hai người đều ăn ý bỏ qua việc này, không ai nhắc lại nữa.
Trình Tĩnh Sâm là không tình nguyện, và có một chút lảng tránh, còn Lâm Vị Quang thì lười nhắc đến, sợ là sẽ thật sự khiến người ấy sợ hãi.
Cô là người lệch lạc nên không hề cố kị chút nào, nhưng lại rất hiểu bản tính của lão già, lần trước vẫn không nói hết những gì trong lòng, thậm chí chuyện cô muốn hôn anh cũng chưa nhắc đến, mà anh đã bày ra thái độ thế kia, nếu biết tâm tư của cô thì còn chẳng biết sẽ thế nào.
Quả thật, Lâm Vị Quang không loại trừ khả năng bản thân mắc tính chim non, nhưng cô không muốn rối rắm về vấn đề này, cứ thuận theo tự nhiên là được.
Dù sao thì hiện tại cô biết được, người khó chịu không chỉ một mình mình.
Vậy là cô thoải mái rồi.
Từ đó đến một tuần sau, hai người đã quay về lại cách thức ở chung bình thường, bình an không có việc gì.
Lâm Vị Quang cũng không làm ra hành động quá khích hay những lời nói đi quá giới hạn nào nữa, dường như những lời ngày hôm đó của cô chỉ là một thoáng bị ma ám.
Cho đủ thời gian để giảm xóc rồi thì cô cũng không còn quá để bụng nữa.
Dưới tình huống mưa dầm thấm lâu, Trình Tĩnh Sâm cũng dần giảm nghi ngờ với cô, hoàn toàn biến nó thành việc đứa trẻ nói bậy nói bạ, một chốc rối rắm.
Thời gian thấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao/2102397/chuong-18.html