Biên tập: Min
Người của Trình Tĩnh Sâm làm việc rất nhanh nhẹn, nhanh chóng sắp xếp gia sư thỏa đáng, thậm chỉ thời khóa biểu các chương trình học cũng làm xong và giao lại cho Lâm Vị Quang, chật kín cả lịch.
Mà từ sau đêm hôm ấy, Lâm Vị Quang không còn nhìn thấy Trình Tĩnh Sâm nữa.
Không thấy được cảnh đẹp ý vui kia làm cô có chút tiếc nuối, nhưng nhàn rỗi quá, mỗi ngày chỉ có đọc sách rồi viết bài, ngày ngày thảnh thơi quá đà.
Thành phố A với Lâm Vị Quang mà nói là nơi đất khách quê người, không ai dẫn cô đi tham quan, thế là mỗi đêm cô lại xách theo ván trượt dạo quanh quãng trường chơi, nhờ đó mà quen được không ít bạn bè.
Trong đó có một cô gái tên Sở Nguyên, tính tình hào sảng cởi mở, hai người lại trạc tuổi nhau, Lâm Vị Quang mà rảnh rỗi là lại rủ cô ấy đi dạo phố, qua lại đôi lần cũng thân quen hơn.
Bạn nối khố của Sở Nguyên tên Trình Minh Dật, tướng mạo và tính cách tốt như nhau, cậu có một đôi mắt đào hoa vô cùng xinh đẹp, Lâm Vị Quang thấy rất quen nhưng lại không nhớ ra là giống ai.
Hai người này mà không cãi nhau là cứ như bị khó chịu vậy, nhất là Trình Minh Dật, chẳng bù cho gương mặt ấy, thường xuyên chọc cho Sở Nguyên tức đến giậm chân, nhưng Lâm Vị Quang lại thấy hai người rất thú vị, nên lần nào cũng hóng rất vui.
Mỗi ngày cứ thế trôi đi, ấy thế đã qua non nửa tháng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao/2102386/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.