Có Lâm Gai ở bên, cô nhóc ba tuổi nào đó không khóc lóc gì nữa.
Đến đêm cũng không buồn dậy đi vệ sinh, ngủ một mạch đến sáng.
Ngày hôm sau, Đào Tự phải đưa hai con về thành phố J. Chuyến bay vào buổi chiều, sớm hơn mẹ con Lâm Tuyết Bạc một ngày.
Sáng ăn xong, Khương Tư Ý và Lâm Gai cùng xem TV. Vốn định xem hoạt hình, nhưng bật lên lại trúng ngay kênh dự báo thời tiết.
Hôm nay trên đảo có mưa bão lớn, không tiện cho việc đi lại.
Lâm Tuyết Bạc đi qua, nhìn thấy bản tin, bà vừa cất dù vừa nói: "Ngoài trời mưa to thế này, không biết có bị hủy chuyến không. Mà kể cả không hủy, hôm nay bay cũng thấy hơi ghê ghê."
Bà liếc nhìn Lâm Gai trong phòng, bé con đang bóc nho cho "em vợ" ăn.
Lâm Gai cẩn thận chọn quả to nhất, sậm màu nhất trong chùm, l*t s*ch vỏ, lấy dao xẻ làm tư, moi hết hạt, rồi xiên miếng ngon nhất, mọng nước đưa đến trước miệng Khương Tư Ý, bảo em há miệng ra.
"Ngọt không?" Đây là "hàng tuyển của Lâm Gai", cô hồi hộp chờ phản ứng của em.
Khương Tư Ý chẳng chút nghi ngờ, "Á ùm" đớp trọn.
Nhai nhai nhai...
Gương mặt Khương Tư Ý bỗng cứng đờ, lông mày suýt nữa bay lên trời vì chua. Cô bé run bần bật mà vẫn cố nặn ra một chữ "Ngọt" yếu ớt.
Lâm Gai: "...Chua thì đừng ăn nữa, nhè ra đi."
Nho chua đến mức mặt mày Khương Tư Ý nhăn nhúm cả lại, cố kiểm soát cơn run rẩy. Sợ làm chị thất vọng, cô bé "Ực" nuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao-ninh-vien/4685482/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.