Kỳ nghỉ cưới chính thức bắt đầu.
Nhờ Đoạn Ngưng đứng ra gánh việc, Khương Tư Ý có trọn vẹn một tháng xả hơi, kéo dài đến tận trước mùa đấu giá thu. Lúc quay lại, cô đủ thời gian để lấy lại phong độ.
Khương Tư Ý nhắn tin cho Đoạn Ngưng.
[Mày cân hết đống việc của tao có ổn không đấy?]
Đoạn Ngưng trả lời cực kỳ bá đạo: [Vài hôm chứ mấy, sợ gì. Mày kéo tao kiếm đủ KPI cả năm rồi, cày thêm vài bữa nhằm nhò gì. Yên tâm đi hưởng trăng mật đi. Giờ mà còn nghĩ đến công việc một giây thôi là xúc phạm tuần trăng mật đấy.]
Hai người cười đùa thêm vài câu. Đoạn Ngưng, đang tựa hờ vào bàn làm việc của giám đốc Ngô, mới tắt máy, đã nghe một câu cảm thán sau lưng.
"Sao em không gánh luôn cho chị đi?"
"Được thôi. Chị nhường cái ghế giám đốc cho em, em gánh cho chị liền."
Giám đốc Ngô ngả người ra sau ghế, chớp chớp đôi mắt mỏi rã rời: "Mời ngồi, giám đốc Đoạn, từ nay đây là ngai vàng của em. Nhớ nhé, mỗi tháng dắt díu đàn em chạy KPI, hoàn thành chỉ tiêu, rồi còn phải đấu đá ngầm với các phòng ban khác, trên đe dưới búa..."
"Thôi thôi sư phụ, đừng niệm chú nữa."
Giám đốc Ngô cười: "Thật ra chị rất coi trọng em đấy, Đoạn Ngưng. Bạn thân của em qua bộ phận Thư họa mở đường trước, với năng lực của Tiểu Khương, ít nhất phải lên chức giám đốc. Đến lúc đó em ấy kéo em qua, thế chẳng một bước lên mây à."
Đoạn Ngưng: "Hả? Bảo em qua cái phòng ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao-ninh-vien/4685473/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.