Một hôn lễ giản dị.
Không xe hoa rình rang, không đón dâu ồn ào và không cả phù dâu.
Tâm điểm của ngày hôm nay, là hai cô dâu bên nhau.
Toàn bộ khâu tổ chức, từ danh sách khách mời đến kịch bản, do Lâm Tuyết Bạc và Kiều Cẩn cùng người nhà quán xuyến. Phần việc của hai cô con gái là đến duyệt lại một hai lượt cho quen.
Lâm Tuyết Bạc nói với Kiều Cẩn, ngày cưới phải là một ngày mà đến già nhớ lại cũng cười. Phải thật vui, thật nhẹ nhàng. Bà không muốn hai đứa con gái mệt mỏi chút nào. Hai con chỉ việc tận hưởng, không phải lo toan.
Trên váy cưới của hai người có một cặp trâm cài giống hệt nhau, cực kỳ nổi bật.
Cặp trâm cài ngọc lục bảo của mẹ, món quà từ chị gái, Khương Tư Ý luôn cất nó trong phòng thay đồ. Song nhiều chuyện xảy ra, Lâm Gai lại là người không màng trang sức, nên không biết đến sự tồn tại của nó.
Trước hôn lễ, Khương Tư Ý kéo Lâm Gai vào phòng, lấy cặp trâm ra, đưa một chiếc cho chị.
"Cô chủ định mệnh của nó đây rồi, chị có muốn xem thử không?"
Lâm Gai cẩn trọng cầm lên, xoay nhẹ dưới ánh đèn.
Ánh sáng mềm mại như nhung lấp lánh, như một vì sao xanh vĩnh viễn ngưng đọng giữa vũ trụ này.
Lâm Gai tán thưởng: "Đẹp thật."
Khương Tư Ý: "Mẹ em nói, hãy tặng nó cho người có thể cùng em đi hết cuộc đời. Nên em muốn..."
Lâm Gai: "Muốn đeo nó trong ngày cưới."
Khương Tư Ý gật đầu, "Này là thứ duy nhất mẹ để lại cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao-ninh-vien/4685471/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.