Sáng hôm sau, Khương Tư Ý vừa đặt chân đến Giai Sĩ Bỉ thì nhận được tin nhắn thoại của Lâm Tuyết Bạc.
Tuyết Bạc: [Tư Ý à, ăn sáng chưa con? Nay đi làm hả?]
Lời hỏi han chỉ là cái cớ. Chuyện thực sự khiến bà bận lòng là chuyện của cô và Lâm Gai. Không biết hai đứa đã nói chuyện với nhau chưa, có còn khúc mắc gì không. Lòng dạ không yên, nên sáng sớm bà phải lựa lời thăm dò.
Bánh Mì Nguyên Ổ: [Dạ, sáng nay Tiểu Hữu làm bánh áp chảo bò cho con, ngon lắm ạ. Chị ấy mới đưa con đi làm.]
À, Tiểu Hữu làm bữa sáng, vậy là hai đứa ăn với nhau. Lại còn dính lấy vợ như sam, đi làm phải đưa đi. Tình cảm không có trục trặc. Lâm Tuyết Bạc thở phào một hơi, bà thấy nhẹ cả người.
Ổn rồi.
Lúc này, bà đang ngồi ăn sáng với Kiều Cẩn ở tiệm trà. Kiều Cẩn đã ăn xong, trong khi Lâm Tuyết Bạc mới gắp một miếng sách bò.
Sở dĩ hỏi con dâu mà không hỏi con ruột, vì Tiểu Hữu kín như bưng, cạy miệng cũng không nói. Chuyện này lại nhạy cảm, khó mà hỏi thẳng. Trước kia, mỗi lần muốn hỏi han gì, Lâm Tuyết Bạc phải rào trước đón sau, uốn lưỡi bảy lần. Từ ngày có Tư Ý, mọi việc dễ dàng hơn hẳn. Bà chỉ cần lựa lời một chút, cô con dâu ngoan sẽ hé lộ đáp án bà muốn nghe.
Lâm Tuyết Bạc vui vẻ cất điện thoại.
"Gỡ bỏ báo động."
Kiều Cẩn quay đĩa ngỗng quay mà bạn mình thích nhất đến trước mặt, "Tôi bảo bà đừng lo nghĩ vẩn vơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao-ninh-vien/4685469/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.