"Đôi 6."
"Tới đi em."
"Bỏ."
"Đôi 3, đánh đôi 3 đi, nó hết đôi rồi, không chặn được em."
Mấy ván trôi qua, Lâm Gai vẫn tựa vào lưng ghế sô pha của Khương Tư Ý, tay xoay xoay ly nước khoáng. Vài ba câu chỉ điểm đã giúp Khương Tư Ý thắng hết ván này đến ván khác, đánh cho Tống Đề không còn manh giáp.
Sắc mặt Lâm Vân Thinh càng lúc càng khó coi.
Lâm Tuyết Bạc thì lại bảo người làm rót cho ly rượu, ung dung thưởng thức.
Tống Đề, một "nữ thần sát phạt", sau khi Lâm Gai ngồi xuống thì chưa thắng được ván nào. Tống Đề biết tính bài, nhưng đầu óc không thể nào xoay nhanh bằng Lâm Gai.
Cảnh thua tan tác khiến Tống Đề đâm ra nghi ngờ. Hay là trước giờ mình thắng đậm như thế, là do đám bạn chó má đó cố tình thua để dụ mình bao ăn bao uống, dỗ cho mình vui?
Bỏ thêm đôi 4, Tống Đề tức đến mức cảm thấy bị trêu ngươi, "rầm", quăng hết bài còn lại trên tay xuống bàn rồi đứng dậy bỏ đi.
Lâm Vân Thinh thật sự không thể chịu nổi cái bộ dạng tự làm tự chịu lại còn cay cú ăn thua của con gái. Phiền chết đi được, nhưng đành phải đi theo.
Hồi trước, Tống Đề cũng thường đến nhà cũ ở Tây Sơn, thế nên Tống Đề và Lâm Gai có phòng riêng.
Ực ực ực.
Tống Đề rót cho mình một ly rượu đầy, rồi đẩy cửa phòng mình ra. Bên trong toàn là bụi bặm và mùi ẩm mốc, song cô chẳng quan tâm, ngồi thẳng lên cái giường phủ vải che bụi, nốc một ngụm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao-ninh-vien/4685464/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.