Từ ngồi nghiêng, chuyển thành ngồi đối mặt.
Khương Tư Ý gục trên vai Lâm Gai, tấm lưng ướt đẫm mồ hôi phập phồng, mũi chân đang run rẩy hoàn toàn lơ lửng giữa không trung.
Lâm Gai hôn lên tai em, lại lần nữa nâng em lên, thì thầm bên tai như động viên "ngoan lắm".
Mê muội trong sự quyến rũ của Lâm Gai. Tuy không chịu nổi nữa, nhưng chị nói gì, cô cũng ngoan ngoãn làm theo.
Bàn tay thanh tao, đắt giá hơn cả tác phẩm nghệ thuật, không nhiễm bụi trần của chị gái xinh đẹp nóng hổi và ướt át giữa những tia sáng chập chờn của màn hình.
Đẫm mùi hương của Khương Tư Ý, toàn là hương vị của phóng túng.
...
Chân cô mềm nhũn và được Lâm Gai bế về phòng ngủ.
Vẫn tư thế ôm đối mặt, không để em nhúc nhích phân nào, Lâm Gai bế Khương Tư Ý lên.
Khương Tư Ý giật mình, sợ ngã, cô bám vào chị chặt hơn.
Lâm Gai đan hai lòng bàn tay vào nhau làm ghế, hai cánh tay là dây bảo hiểm.
Cô hôn lên cổ Khương Tư Ý, nói: "Chị không để em ngã đâu."
Hình như là không ngã thật. Từ rạp phim ra ngoài, bước lên bậc thang, đi qua khoảng sân với mấy ngọn đèn, Khương Tư Ý luôn được chị bế một cách vững vàng.
May mà đang ở nhà, cô mới dám dùng cái tư thế như em bé này, ỷ lại trong lòng Lâm Gai suốt quãng đường.
Về đến phòng ngủ chính, Khương Tư Ý nằm sấp xuống giường, eo mỏi rã rời.
Chẳng biết men rượu bốc hơi đi đâu mất, người mất hết sức lực, cái cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao-ninh-vien/4685457/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.