Đêm đã về khuya, cô trằn trọc mãi chẳng thể vào giấc. Cô khẽ trở mình.
Lâm Gai đang say giấc nồng. Mấy hôm nay, Khương Tư Ý luôn theo dõi tình trạng giấc ngủ của chị và nó cải thiện đáng kể. Tổng thời gian ngủ tăng lên, chạm được mốc sáu tiếng, khoảng thời gian ngủ sâu liên tục cũng kéo dài hơn.
Cô không muốn phá hỏng thành quả đáng quý đó. Khương Tư Ý nhẹ nhàng đặt chân xuống giường.
Cô chợt thấy cồn cào, nhớ công viên, thôi thúc muốn quay về nơi ấy.
Nghe tiếng động, Tuyết Cầu lồm cồm bò dậy từ cái đệm. Cơn buồn ngủ khiến nó lảo đảo, nhưng ý thức trách nhiệm thôi khiến lẽo đẽo theo mẹ ra tận cửa, đôi mắt tròn xoe tò mò.
Khương Tư Ý dịu dàng xoa đầu nó, cô định đi rồi về dắt nó đi dạo sau, nào ngờ lúc cô xỏ chân vào giày, nó bỗng tỉnh táo, háo hức chực sủa lên.
Vì làm Lâm Gai giật mình, cô đành đeo dây dắt rồi bế bổng nó cùng ra ngoài.
Quét một chiếc xe đạp công cộng, cô tỉ mỉ lau sạch giỏ xe, đặt Tuyết Cầu ngồi vào trong xong thong dong đạp về chốn cũ.
Tuyết Cầu thích thú khi ngồi trong giỏ xe, gái hai cái vuốt nhỏ xinh lên thành giỏ. Gió đêm lùa tung bộ lông đầu mềm mượt của nó. Trông nó như một thuyền trưởng đang vươn cổ thật dài, miệng nhe ra cười mãn nguyện, lè chiếc lưỡi hồng xinh xắn.
Khu Lâm Ngữ Thủy Ngạn gần nơi ở cũ, thế nên khoảng cách tới công viên cũng thật gần. Tất cả những gì thân thuộc với cô, hóa ra nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao-ninh-vien/4685450/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.