Đêm qua, trái tim ngổn ngang trăm mối, bên gối lại thiếu hơi người, chẳng lạ gì khi cô mất ngủ.
Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức lôi cô ra khỏi cơn mơ màng. Lúc khó nhọc mở mắt, đồng hồ điểm đúng tám giờ.
Giữa lúc cuống quýt định xuống giường, khung cảnh xung quanh chợt nhắc cô nhớ ra mình đã chuyển đến gần công ty, đạp xe cũng chỉ mất dăm ba phút. Chín rưỡi mới vào làm, tám giờ dậy vẫn thừa thãi thời gian để thong thả ăn sáng, nghe tin tức và dắt cún đi dạo.
Trái tim đang treo lơ lửng tức thì rơi về đúng vị trí. Có lẽ vì lúc tỉnh giấc chỉ có một mình, ảo giác như đang ở căn nhà thuê ngày trước ùa về khiến tâm trí cô mơ hồ.
Dắt Tuyết Cầu đi dạo xong, cơn lười biếng định xui cô bỏ bữa sáng. Nhưng rồi hình ảnh Lâm Gai kiên trì vào bếp suốt thời gian qua, tỉ mỉ cân đo dinh dưỡng ngày qua ngày lại hiện lên, khiến cô không nỡ đối xử qua loa với bản thân.
Sau một hồi lục lọi tủ lạnh, lát bánh mì được nướng giòn, bên trên phủ lớp phô mai Brie béo ngậy. Kế đến là miếng cá bơn được áp chảo vàng ruộm ăn cùng trứng ốp la, đi kèm vài lá xà lách Roman thanh mát giúp cân bằng vị giác. Và dĩ nhiên, trên bàn không thể thiếu một bát dâu tây - thứ quả lúc nào cũng hiện hữu trong căn nhà.
Bày biện xong xuôi, một bữa sáng đủ đầy dinh dưỡng, màu sắc lại hài hòa mãn nhãn hiện ra. Trông có phong cách của Lâm Gai đấy chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao-ninh-vien/4685442/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.