Lâm Gai nói Phàn Thanh đi nước ngoài một tuần, vậy là hôm nay chạy sang đưa đội chuyển nhà chuyên nghiệp đến.
Nhân viên mặc đồng phục chuẩn bị thùng giấy, đeo bao tay, sẵn sàng làm việc.
Lâm Gai cũng đeo bao tay, khẩu trang và đội mũ.
Khương Tư Ý hỏi: "Em phụ trách khu vực nào ạ?"
Lâm Gai nhìn Tuyết Cầu nấp dưới gầm bàn.
"Em lo ôm Tuyết Cầu là được."
Tuyết Cầu là một chú cún điển hình của loại "gan thỏ".
Nếu chỉ một khách đến nhà thì nhỏ có thể dựa vào chị mẹ sủa vài tiếng làm màu.
Nhưng hôm nay, thấy cả đống người, Tuyết Cầu co rúm dưới gầm bàn run rẩy. Đôi mắt hạt đậu đen láy nghi hoặc, rồi cảnh giác nhìn đông nhìn tây, gọi hoài không chịu ra.
Khương Tư Ý muốn phản đối. Tuy cô không cao lớn bằng Lâm Gai, song cô vẫn có sức, vác tí đồ phải gọi là quá dễ. Sao lại bắt cô ôm mỗi con chó?
Hơn nữa, họ đang dọn nhà cho cô.
Khương Tư Ý nói: "Em không thể lười biếng được."
"Em có."
Lâm Gai nhẹ nhàng chạm vào đầu, ngăn Khương Tư Ý mở lời.
Ý là Khương Tư Ý không cần bận tâm, vất vả.
Chỉ một cái chạm nhẹ, khí thế của Khương Tư Ý đã yếu đi mấy phần.
Nhưng không phải cái yếu đi vì sợ hãi như trước.
Cô có thể cảm nhận rõ vùng trán nhỏ bé của mình được Lâm Gai chạm.
Trong lòng cô có một cảm giác mềm mại, ngứa ngáy.
Lâm Gai: "Nhiều người đi lại mà còn mở cửa, nhỡ Tuyết Cầu sợ rồi chạy ra ngoài thì không hay."
Khương Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao-ninh-vien/4685437/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.