Khương Tư Ý cùng đoàn xe tiến vào khu biệt thự của Lâm Tuyết Bạc.
Đoạn Ngưng ghé sát cửa kính nhìn ra ngoài, mắt tròn xoe.
"Mẹ ơi, ở đây có hồ luôn trời. Khuôn viên đẹp quá xá, mát hơn trong phố mấy độ. Rộng quá vậy, Tư Ý, chắc còn lái xe dài dài mới tới nhà dì Lâm hả?"
Khương Tư Ý: "Đây đã là nhà rồi."
Hả?
Đoạn Ngưng thấy một dấu chấm than to đùng trong đầu.
Cả cái hồ cũng của dì Lâm?
Đúng là nghèo nàn hạn chế trí tưởng tượng.
Xe chạy theo con đường ven hồ, chưa đầy một phút là dừng trước cửa nhà chính.
Đoạn Ngưng mải đếm nhà có mấy phòng thì giám đốc Ngô và Khương Tư Ý đã lấy két hàng xuống.
Giám đốc Ngô đưa hộp của Đoạn Ngưng cho Đoạn Ngưng, hiếm khi nghiêm mặt nhắc nhở: "Tập trung đi, đừng để khách thấy mình không chuyên nghiệp."
Đoạn Ngưng thấy Lâm Tuyết Bạc mặc váy dài bước ra sân. Cô nàng siết chặt két, lấy lại chuyên nghiệp.
Thảo nào hôm nay sếp nghiêm nghị thế. Đồ đấu giá đắt tiền là một chuyện, chuyện khác là sắp đụng mặt Lâm Tuyết Bạc ở cự ly gần.
Lâm Tuyết Bạc là đại gia của bộ phận họ, tuy nhiên, giám đốc Ngô chưa bao giờ có dịp tiếp xúc riêng.
Và giám đốc Ngô không biết Lâm Tuyết Bạc có một thân phận khác: "mẹ vợ" của Khương Tư Ý. Bên cạnh đó, giám đốc Ngô cũng không biết đại gia bộ phận cực kỳ hiền hoà với Khương Tư Ý.
Trong suy nghĩ của giám đốc Ngô, Lâm Tuyết Bạc là một nữ doanh nhân quyết đoán và mạnh mẽ.
Giám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao-ninh-vien/4685432/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.