Về chuyện Tống Đề không chịu từ hôn rồi quay sang buông lời cay nghiệt, trong đầu Khương Tư Ý chỉ đọng lại bốn chữ: trò hề lố bịch.
Rõ ràng ghê tởm cuộc hôn nhân này, tìm trăm phương ngàn kế hòng chấm dứt thứ xiềng xích của lễ giáo cũ, hơn thế nữa còn bắt đầu mối quan hệ mặn nồng cùng người khác, vậy mà đến lúc lưỡi dao kề tận cổ, Tống Đề lại chẳng thuận tình thoái lui.
Ngoài mấy tiếng lố bịch kệch cỡm, Khương Tư Ý thực sự không tìm nổi một mỹ từ nào khác để hình dung chuỗi hành xử lạc điệu đến hoang đường của Tống Đề.
Đêm nay tuyết ngừng rơi, gió bấc gầm gào suốt một mùa đông dằng dặc chợt có dấu hiệu thu mình. Lạnh lẽo vẫn thế, nhưng cái buốt thấu xương tan đi ít nhiều, tiết trời mời gọi người ta dắt chó đi dạo.
Hoàn hồn, cô nhận ra mình bước đi thật chậm, mà Cầu Tuyết luôn ngoan ngoãn bám theo gót, chốc chốc nó ngước lên nhìn, ánh mắt như thắc mắc sao tối nay đi khoan thai đến lạ.
Khương Tư Ý cúi đầu, cơn nhói nhói buốt âm ỉ ngay cổ gợi cô nhớ về ý nghĩa của hình xăm.
Đôi cánh sau gáy là khát vọng thoát ly khỏi miền hàn đới cắt da cắt thịt, bay về một chốn mà lòng cô hằng mong ước.
Cô thôi phân tích mớ hành động kỳ quái của Tống Đề. Mặc kệ người kia muốn làm gì, cô phải huỷ hôn. Từ nay về sau, cô không muốn bận lòng vì Tống Đề.
Hơn thế nữa, Khương Tư Ý đặt ra quy tắc cho mình, từ nay về sau không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao-ninh-vien/4685407/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.