Khương Tư Ý thích mùa thu nhất và khó chịu nhất là mùa đông.
Mùa đông năm nay thực sự lạnh lẽo và kéo dài.
Tuyết rơi hoài rơi mãi, không biết khi nào mới kết thúc.
Sau cuộc cãi vã ở nhà họ Khương, không ngoài dự đoán, Khương Tư Ý và Tống Đề lại bắt đầu chơi trò im lặng.
Chiến tranh lạnh là ngón nghề của Tống Đề. Trước đây, người tìm cách phá băng, cúi đầu trước luôn là Khương Tư Ý. Nhưng lần này, cô không chủ động liên lạc.
Muốn khách sáo thì khách sáo, nhưng cái cảm giác bị đổ oan thì ai mà trôi nổi, kể cả một người hiền không khác gì cục đất như Khương Tư Ý.
Hơn nữa, Tống Đề hiểu rõ mối quan hệ của cô và gia đình.
Từ ngày Triệu Quân bước vào cửa, Khương Lạc đã bỏ bê Khương Tư Ý. Bao năm qua, cô chưa từng cầm một đồng nào của nhà họ Khương và hiếm khi về nhà. Đồng nghiệp ở nhà đấu giá tưởng rằng cô mồ côi cha mẹ. Vậy thì làm gì có chuyện cô liên kết với Khương Lạc và Triệu Quân để ép cưới?
Khương Tư Ý đã thử đứng vào vị trí của Tống Đề suy nghĩ. Có lẽ Tống Đề giận, dù rằng không nói, không biểu hiện, nhưng nội tâm thực sự phẫn nộ tột cùng, nên mới ăn nói không lựa lời.
Nhưng, lần này Khương Tư Ý không nhường.
Mấy ngày trôi qua, cô không chủ động gửi tin nhắn cho Tống Đề.
Song trong những lúc nghỉ giải lao, nụ cười của Tống Đề xuất hiện trong tâm trí cô.
Cả Đoạn Ngưng mà còn thấy bạn không ổn.
Đoạn Ngưng: "Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao-ninh-vien/4685402/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.