Đổi một không gian, như thể đổi cả thế giới.
Trên chặng đường chỉ có hai người, Tống Đề thực sự kiên nhẫn. Khương Tư Ý khơi lên vài chủ đề, nhưng bị dập tắt trong dăm ba câu. Giữa họ như có một bức tường vô hình.
Khương Tư Ý biết, Tống Đề luôn giỏi tạo dựng các mối quan hệ. Một cô ấm xinh đẹp và tính tình cực ổn định, chưa từng thấy Tống Đề nổi nóng với ai, còn rộng rãi, giúp được bạn bè là giúp ngay.
Cô cả nhà họ Tống giống như đóa hồng nở rộ dưới nắng, vĩnh viễn dịu dàng và rực rỡ. Nên từ bé đến lớn có nhiều người quý mến.
Tống Đề của lúc này vẫn ôn hòa, nhưng đã hết hứng thú.
Khương Tư Ý là người hiểu chuyện. Sau khi người mẹ cô qua đời, cô dần học được cách nhìn mặt đoán ý, hiểu ra những quy tắc ngầm tàn khốc của thế giới người lớn, tuy chưa ai nhắc đến, thế nhưng nó vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Đêm nay, đêm mà còn chưa kịp bắt đầu, có lẽ đến lúc phải kết thúc.
Khương Tư Ý: "Dừng chỗ trạm tàu điện ngầm phía trước là được rồi, cảm ơn chị."
"Em đi tàu điện ngầm về à?" Trên chặng đường về, cuối cùng Tống Đề mới mở mồm hỏi một câu ngược lại có khả năng kéo dài cuộc trò chuyện.
Tuy nhiên, khi còn chưa nhận được câu trả lời chắc chắn, tốc độ xe đã giảm đi rõ rệt và từ từ chuyển làn về phía trạm tàu điện ngầm.
"Đi tàu điện ngầm ổn không?"
Khương Tư Ý nhìn chằm chằm vào lọ nước hoa trên xe, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao-ninh-vien/4685396/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.