Ánh mắt của cô ấy nhanh chóng đảo một vòng giữa hai người họ: "Tính toán? Tính toán cái gì cơ? Chị, anh rể mua cho chị nhiều thứ như vậy, anh ấy còn đối xử với chị tốt biết bao, sao thái độ của chị đối với anh rể lại không tốt đến vậy."
"Chị nào có?" Tần Hoan ngạc nhiên đáp.
"Có, em vừa đi đến đã thấy chị hung dữ với anh rể rồi."
Tưởng Phóng chớp mắt, một câu cũng không nói, cúi đầu đưa mắt nhìn xuống, điệu bộ giống như có chút tủi thân, như thể anh thật sự vừa bị cô giáo huấn vậy.
Tần Hoan cứng họng, cô cảm thấy nếu anh không đi làm diễn viên thì thật sự là đang lãng phí một nhân tài.
Tần Dao thở dài, nhìn anh với anh mắt đồng cảm, giống như đồng minh đứng trong cùng một chiến tuyến: "Anh rể, em vô cùng hiểu cảm giác của anh lúc này, chị em có nhiều lúc thực sự rất khó hiểu, mong anh có thể hiểu cho chị ấy, haiz."
Tần Hoan nghiến răng, rất muốn tìm một thứ gì đó trút giận, tầm mắt cô đưa xuống, nhìn về hướng cánh tay của Tưởng Phóng, bắp thịt ở cánh tay rất săn chắc, cắn ở đó không biết anh có đau không, nhưng chắc chắn răng của cô sẽ phải chịu giày vò.
Đi ra ngoài một chuyến, cái gì cũng không có, chỉ thấy Tần Hoan tức giận ôm một bụng ấm ức về nhà, trạng thái đó cứ kéo dài mãi cho đến khi Tưởng Phóng làm xong hai dĩa thức ăn dọn lên bàn, mùi thơm ngào ngạt bay ra từ phòng bếp miễn cưỡng khiến cô gạt bỏ mọi ấm ức sang một bên.
Tần Dao vừa ăn vừa khen tới tấp tay nghề nấu ăn tuyệt vời của Tưởng Phóng, cô ấy vô cùng ngưỡng mộ chị mình, không biết chị ấy phải tích bao nhiêu phúc phần mới có thể gả cho anh rể.
"Cưới được chị là phúc phần của Tưởng Phóng." Tần Hoan sửa lại lời của Tần Dao.
Tưởng Phóng đang hâm nóng món đen hắc ám cô đã làm, đúng lúc nghe được lời này, anh chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Ừ, là phúc phần của anh."
Anh thẳng thắn đáp lại như vậy khiến Tần Hoan hoàn toàn nghẹn họng, ngơ ngác không biết nói gì.
Hai người này chắc chắn là kẻ thù truyền đời truyền kiếp của cô!
Vốn tưởng Tưởng Phóng chỉ tiện tay hâm nóng lại món ăn của cô, ai ngờ sau khi anh ngồi xuống, anh lại trực tiếp ăn hết sạch món ăn hắc ám ấy.
Dù sao thì đây cũng diễn kịch, anh làm gì phải hy sinh đến mức này cơ chứ, Tần Hoan càng nghĩ càng thấy nể phục sự lăn xả vì đại cục của Tưởng Phóng, cô quyết định hôm nay sẽ rửa bát để thể hiện ý tốt của mình.