Vừa thấy cô ấy, Tần Hoan trực tiếp đổi giọng, nhìn người ở bên cạnh mà nũng nịu đáng yêu: "Chồng ơi, mua cho em cái này đi!"
"Được." Tưởng Phóng nói xong, anh lấy cho cô mấy hộp GODIVA.
Tâm trạng mua sắm của Tần Dao lập tức bị đứt đoạn, cô ấy giận dữ nói: "Chị, chị có thể nào nói chuyện một cách bình thường được không? Ở đây còn có người khác cơ mà."
Thấy chiêu này có hiệu quả, Tần Hoan thừa thắng xông lên.
"Ai bảo em thích làm bóng đèn làm gì, chị với chồng chị bình thường đều nói chuyện với nhau như vậy mà, có vấn đề gì không?" Tần Hoan nói xong, lén liếc nhìn anh một cái để ra hiệu.
Tưởng Phóng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, cô vừa liếc sang, anh đã hiểu ý mà theo đà tiếp lời cô: "Không vấn đề gì cả."
"Nghe chưa, đến chồng chị còn bảo không vấn đề gì, em thì biết gì mà nói." Tần Hoan cười vui vẻ, khuôn mặt đầy sự đắc ý.
Tần Dao: "..."
Cặp vợ chồng này người ca người xướng rốt cuộc là muốn làm cái gì vậy! Lớn như vậy rồi, tại sao đến con nít cũng bắt nạt vậy!
Cô ấy biến tức giận thành đấu tranh, trực tiếp quay người hướng về khu đồ ăn vặt, không hề khách khí mà ôm một đống đồ ăn vặt nhập khẩu, cứ nhắm cái nào đắt thì chọn cái đó.
Tần Hoan nhìn thấy mà trong tim rỉ không ít máu, lén lút lấy hai hộp socola lúc nãy Tưởng Phóng để vào đặt lại lên kệ, lần này cô thật sự phá sản rồi, một hộp này giá phải hơn năm trăm tệ, cô chỉ là tầng lớp lao động bình thường, kinh tế không cho phép tiêu phung phí đến vậy.
Trái ngược với sự thương tâm của cô, tâm trạng của Tần Dao lại rất tốt, vô tư phồng má huýt sáo, nhìn chị gái mình tim như bị dao cứa, cô cảm thấy rất thích thú.
Ăn cơm chó cả một buổi tối, cuối cùng cũng có cơ hội để cô trả thù.
Hiện tại cũng không còn sớm, quầy thanh toán không có nhiều người xếp hàng, rất nhanh đã đến lượt của bọn họ.
Tần Dao giả bộ ho khan một cái, quay lưng lại nói với giọng rất kỳ dị: "Hai người muốn mua gì thì cứ mua, em không thấy cái gì hết á."
Tần Hoan có chút hoang mang, sau khi nhìn thấy đồ dùng kế hoạch hoá gia đình trên cái kệ nhỏ ở bên cạnh quầy thanh toán cô mới hiểu ra, cái con bé nghịch ngợm này…
Từ sáng tới tối không chịu đọc sách học hành, trong đầu toàn chứa cái gì không.
Huống hồ gì bọn họ đều không cần dùng đến, OK?
Chưa kịp để Tần Hoan mở miệng ra giáo huấn Tần Dao, cô đã thấy có một bàn tay thon dài lướt qua mặt mình.
Tưởng Phóng dùng một tay cầm vài hộp, thản nhiên nói với nhân viên thanh toán: "Thanh toán chung với những thứ này luôn."
Tần Hoan trợn to mắt, hả?
Anh, anh ấy có biết mình vừa mới mua thứ gì không vậy?