Mùa đông ở Nam Thành không có tuyết và cực kỳ lạnh.
Tần Hoan nghe thấy chuông cửa vang lên hai tiếng, cô nhìn qua mắt mèo, trong lòng hơi ngẩn ra, mở cửa cho Tưởng Phóng.
Tưởng Phóng đi thẳng từ phòng làm việc ở nông thôn tới, cũng không mang theo hành lý gì, chỉ xách theo một cái ba lô màu đen, dường như không kiên nhẫn khi chờ đợi. Trong miệng anh ngậm điếu thuốc: “Sao vậy? Có bất ngờ khi thấy tôi không?”
Anh vừa nói vừa đi vào trong phòng.
Tần Hoan đi theo phía sau anh, không biết xấu hổ nói là bởi vì đã lâu không gặp nên suýt chút nữa đã không nhận ra anh.
Thật ra cũng không thể trách Tần Hoan được. Lần trước gặp mặt, Tưởng Phóng rất sạch sẽ, đầu tóc cũng mới mẻ, trên gương mặt tuấn tú lúc trẻ cũng không có ria mép, không giống như bây giờ, anh phơi nắng vài độ, tóc hơi dài, trên người mặc áo khoác cũ kỹ, trên ống quần còn có một ít bùn văng lên, giống như mang thẳng gạch từ công trình xuống.
... Quả nhiên đàn ông vừa kết hôn, mặc kệ có đẹp trai hay không thì cũng sẽ thay đổi.
Tuy nhiên, vóc dáng của Tưởng Phóng vẫn được giữ khá tốt, không đặc biệt vạm vỡ, nhưng bờ vai và tấm lưng rộng, cho dù cách một lớp vải cũng có thể cảm nhận được cơ bắp săn chắc và mềm mại bên trong.
“Tôi cất đồ ở đâu?”
“Phòng khách đã được quét dọn cho anh rồi.” Tần Hoan lại nói thêm một câu: “Anh muốn ở ngoài khách sạn cũng được.”
“Không cần, ở lại hai đêm, xong việc thì tôi đi ngay.”
Tần Hoan “À” một tiếng, cũng không cảm thấy bất ngờ với tất cả những chuyện này.
Dù sao vợ chồng này chỉ là trên danh nghĩa, hai người biết rõ, cũng không có ý định can thiệp vào cuộc sống của nhau, lần này anh trở về là ngoại lệ.
Tưởng Phóng cất hành lý xong, thấy Tần Hoan đang nhìn chằm chằm vào dấu vết đi đường của anh, anh rút điếu thuốc, quay về tắm rửa.
“Anh muốn cạo râu à? Dao cạo râu nằm sau gương trong phòng tắm, bấm vào là nó bật ra.” Tần Hoan chớp mắt, nói với anh.
Thỉnh thoảng Tưởng Phóng cần ở nhà để che mắt người khác, cho nên cô đặc biệt chuẩn bị một số đồ dùng cần thiết của đàn ông.
Nhưng Tưởng Phóng lại quay lại phòng tắm, nghiến răng, mẹ nó, anh có bẩn như vậy không?
Tiện tay ấn gương ra, nhưng bên trong lại rơi ra một món đồ chơi màu hồng giống như một con cá heo nhỏ. Tưởng Phóng chưa từng thấy qua nên đã cầm nó trong tay.
Còn chưa kịp nhìn thấy rõ đã bị Tần Hoan xông vào phòng tắm giành lại, cô sợ tới mức không nói rõ ràng, nhưng mặt không đỏ tim không loạn nói bậy: “Giống vịt con thôi, dùng để tắm rửa, không có gì.”
Cuối cùng còn không nói lý mà cảnh cáo: “Đồ của tôi, phiền anh đừng đυ.ng lung tung.”
“Là nó rơi ra mà, cũng coi như tôi đυ.ng vào sao?”
“Đúng, cũng không được…” Tần Hoan chột dạ nói, lần trước sau khi dùng xong cô liền tiện tay cất vào ngăn chứa đồ ở sau gương, nhưng cô lại hoàn toàn quên mất chuyện này.
Tưởng Phóng cố gắng muốn che giấu, lại nghiêng mắt nhìn, phát hiện lỗ tai của cô đã đỏ lên.
A, cơ thể còn thành thật hơn cả người.