Dùng xong bữa thiện trưa Ngô phi bồi lão thái hậu đến Bình Dương cung tản bộ. “Tổ mẫu cũng thật cao hứng.” Tư Mã Nhuệ không biết từ đâu xông ra cười hớn hở đón đầu lão thái hậu. Nhìn hắn vui vẻ như vậy lão thái hậu cũng có chút chột dạ không rõ nguyên do cứ cho là trong lòng có quỷ. Lão thái hậu mỉm cười với tôn nhi: “Hôm nay không bận sao? Còn có thời gian đến thăm tổ mẫu?” “Không có gì bận. Việc trong triều đã giải quyết xong bãi triều trở về Hợp Ý uyển liền ghé qua thăm tổ mẫu. Cũng đã mấy ngày không đến thỉnh an người người vẫn khỏe chứ ạ?” Tư Mã Nhuệ ôn hòa tiếp, “Tôn nhi đã ra lệnh cho Mộ Dung Phong sao kinh phật an ủi người. Nguyên là muốn trách phạt nàng ấy nhưng nhìn khí sắc người mấy hôm nay đúng là phương thức này có chút hiệu quả. Sớm biết như vậy đã bắt nha đầu kia sớm làm việc này. Trước kia không phải tổ mẫu rất sủng nàng sao? Biết sớm phụ thân nàng sẽ sinh sự người nên quản giáo nàng thật nghiêm.” Lão thái hậu có chút sửng sốt. Không phải Lệ phi nói Tư Mã Nhuệ sẽ không nhớ bất kỳ chuyện gì liên quan tới Mộ Dung Phong sao? Sao nay hắn lại nhớ rõ trước kia bà sủng ái Mộ Dung Phong? Chẳng lẽ là nô tài lắm miệng nói chuyện không nên nói sao? “Nhuệ nhi, vốn là việc nhỏ con để ý đến làm gì. Việc đại sự trong triều mới là việc con cần quan tâm đến lúc này.” “Nhuệ nhi biết chứ. Chỉ là thuận mồm nói ra
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]