“Đa tạ.” Thanh âm của Mộ Dung Phong vang lên. 
Thái hậu ngẩn cả người. Thanh âm này vẫn bình tĩnh như thế nghe không ra chút gợn vẫn giống như thanh âm Mộ Dung Phong trước kia có điều có chút lạnh lẽo. 
Cảm giác mất mát này khiến mắt bà nóng lên không hiểu vì sao. Bên cạnh hoàng hậu lặng lẽ cúi đầu cố nuốt xuống lệ ý chực trào nơi khóe mắt. 
Tại sao nàng không có chút phản ứng nào? Tại sao nàng vẫn chỉ im lặng, im lặng tới mức khiến người ta đau lòng? 
Mộ Dung Phong tiến vào phòng. Đã không còn quần áo phục sức sang trọng nữa, ăn mặc giản dị, đầu tóc đen nhánh kiên định lẳng lặng tránh đi những ánh mắt đang chiếu thẳng vào người mình. Một thân quần áo mộc mạc không hề mang một loại trang sức nào trông lại thanh nhã thoát tục như những bông cúc tinh khôi mềm mại ven đường lộ ra một cỗ khí chất trầm tĩnh khiến người người kinh ngạc. Chính là người ta nhìn vào liền thấy lòng đau như cắt, đau đến mức lệ trong lòng cũng bị ép trào ra khiến trái tim người lạnh lẽo. 
“Phong nhi thỉnh an phụ vương.” Mộ Dung Phong lặng lẽ thi lễ, thanh âm nhu hòa bĩnh tĩnh nghe không ra chút kích động hay hận ý nào. 
“Phong nhi, phụ vương thật có lỗi với Tuyết nhi.” Hoàng thượng vừa lên tiếng lệ trong mắt đã trào ra, mất hắn phong thái trầm tĩnh bình thường không còn chút uy nghiêm. “Phụ vương thực hối hận!” 
Mộ Dung Phong chỉ lẳng lặng nhìn hoàng thượng, chỉ đơn giản im lặng lắng nghe không hề nói một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-qua-ngan-nam-yeu-chang/1621197/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.