“Mộ Dung Phong quả thật là tội thần chi nữ, điểm này Mộ Dung Phong không phủ nhận, Mộ Dung Phong cũng biết phụ thân phạm vào đại sai không thể tha thứ, nhưng mà, chẳng lẽ Hoàng Thượng vốn không có sai sao? Nếu không có hành vi của Hoàng Thượng lúc đó, làm sao tới bi kịch hiện tại?” Mộ Dung Phong lẳng lặng nói, mưa từ trên mặt nàng chảy xuống, đôi mắt thâm thúy như biển. 
Tư Mã Nhuệ nhíu mày một chút, lạnh lùng nói: “Muốn chết sao!” 
Mộ Dung Phong thở dài, nam nhân thực vô tình, yêu chính là yêu, không thương chính là không thương, Tư Mã Nhuệ này thay đổi so với thời tiết còn nhanh hơn. Rốt cuộc ở Bình Dương cung đã xảy ra chuyện gì? Làm cho hắn đột nhiên trở nên lãnh khốc vô tình như thế. 
Tư Mã Nhuệ nhìn vẻ mặt Mộ Dung Phong biểu tình không sao cả, cúi đầu tiếp tục công việc quét dọn của chính mình, dường như trước mặt không có hắn vậy. “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ không giết ngươi?!” 
“Tin tưởng, ngài nếu là giận, nhất định sẽ giết người trước mặt ngài này.” Mộ Dung Phong cũng không ngẩng đầu lên, đạm mạc nói, “Bất quá, nếu ngài đêm nay không giết, phiền toái ngài mang quốc sự của ngài đi, miễn cho đêm nay người trước mặt ngài này không thể ngủ được. Mộ Dung Phong cũng không muốn cả đêm đều ở chỗ này quét lá rụng, tối hôm qua đã phải thu thập dọn dẹp nguyên một đêm trắng, hôm nay rất muốn có thể ngủ một giấc thật ngon.” 
“Nếu ta hiện tại sẽ giết ngươi thì sao?” Tư Mã Nhuệ quả thực 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-qua-ngan-nam-yeu-chang/1621192/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.