“Nhuệ nhi a, Phong nhi nay cũng đã trở về rồi, tổ mẫu đã lâu không nhìn thấy cái mặt tươi cười của con nha.” Thái hậu tủm tỉm cười nhìn tôn nhi trêu ghẹo, “Nửa năm trời tổ mẫu không nhìn thấy con cười tới một lần, trong lòng không biết đã mắng tổ mẫu mấy lần rồi. Trách tổ mẫu không cho con ra ngoài tìm Phong nhi, trách tổ mẫu thỉnh Lệ phi kê đơn thuốc cho con có phải không?” 
Tư Mã Nhuệ cười đến sáng lạn khoái hoạt đáp: “Người là tốt nhất. Con nào dám trách người. Phong nhi về rồi, mọi chuyện đều tốt.” 
“Vậy người an bài Uyển Lộ thế nào đây?” Một thanh âm lặng lẽ chen ngang. 
Là Mạnh Uyển Lộ, nàng đến tự lúc nào cũng chẳng ai để ý. Nàng đứng đó, thân thể trong gió toát lên vẻ đơn bạc mà bất lực. Nàng đang nhìn xoáy vào Mộ Dung Phong, nữ nhân đã chiếm hết toàn bộ thể xác lẫn tinh thần của Tư Mã Nhuệ. Vì cái gì nàng lại trở về lúc này? Chẳng lẽ mình cùng Tư Mã Nhuệ thực sự vô duyên sao? Nhưng mà Mộ Dung Phong là thê tử của Tư Mã Nhuệ, nàng Mạnh Uyển Lộ cũng là thê tử của hắn vậy. Mọi người có thể cùng nhau cạnh tranh công bằng. 
Mộ Dung Phong đã từng nhìn thấy nữ nhân này, nàng chính là “Tình địch” của mình. Nàng ta cũng là một nữ nhân xinh đẹp trên mặt còn toát ra vẻ quật cường. Nghĩ đến chuyện trước kia lại nghĩ nàng ta từng vụng trộm trèo lên giường Tư Mã Nhuệ, những chuyện này hết thảy nàng đều biết. Mộ Dung Phong chỉ lẳng lặng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-qua-ngan-nam-yeu-chang/1621157/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.