Thức ăn nhanh tới, đầu bếp cho thêm dầu vào chảo, một ly nước mát. Nghe tiết tấu âm nhạc nhanh, ở trong hoàn cảnh có chút ồn ào nói chuyện, khí sắc Bạch Mẫn đã tốt hơn rất nhiều, không biết có phải hay không thật là bùa hộ mệnh kia nổi lên tác dụng, dù sao là, hợp với vài ngày nay nàng đã không hề có ảo giác. Từ sau đêm ca hát đó, nàng đem bùa hộ mệnh đặt ở bên người, bất luận là ban ngày hay là ban đêm, thật là không còn có cái gì quấy rầy nàng nữa, không có người cổ đại, không có thanh âm kỳ quái, cuộc sống khôi phục bình thường, thật giống như từ trong ác mộng tỉnh lại, ánh mặt trời sáng lạn. 
Đoạn Chi Sơn là một người bạn trai không tệ, nhất là đối với nàng, lại nhân nhượng, cho nên hôm nay lúc gặp mặt, Bạch Mẫn nhắc tới cha mẹ của chính mình, cha mẹ nàng lập tức sẽ trở về, chị nàng có thời gian một tuần nghỉ ngơi, cùng anh rể mang theo đứa nhỏ đi ra ngoài nghỉ phép, cha mẹ cũng liền từ nước ngoài trở về nhìn xem cô con gái nhỏ nhất này. 
“Bố mẹ em ngày mai trở về, cho nên ngày mai em muốn anh cùng em đi đón họ, theo giúp cha mẹ em.” Bạch Mẫn ôn hòa cười, khuấy đá trong ly nước trước mặt, trong không khí có hương thơm, cái gọi là thực phẩm rác rưởi ở chỗ này, cũng sung sướng hơn cuộc sống của không ít người bình thường. 
“Tốt, anh cũng nghĩ muốn trông thấy cha mẹ em.” Đoạn Chi Sơn cách mặt bàn vươn tay nắm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-qua-ngan-nam-yeu-chang/1621138/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.