Tư Mã Nhuệ cũng không quay đầu lại, lệ như mưa, mặt vô sắc, chén rượu trong tay đã bị bóp nát, máu tươi theo kẽ ngón tay chảy ra, bả vai hơi hơi rung động, thanh âm lại bình tĩnh dọa người, “Lui xuống đi.” Mỏi mệt mà tuyệt vọng. 
Bạch Mẫn nghĩ rằng hắn sẽ hét lên, sẽ la to, trên ti vi kịch truyền hình ngôn tình chính là như vậy, nam nhân vật chính luôn la hét để diễn tả cảm xúc của chính mình, Tư Mã Nhuệ lại không như vậy, hắn bất động, liền như vậy lẳng lặng ngồi, vẫn không nhúc nhích, gió thu thổi lên vạt áo hắn, hơi hơi động, máu vẫn như cũ đang chảy theo kẽ tay. Bạch Mẫn bỗng nhiên cảm thấy trong lòng nhói đau, hắn nhất định rất đau, nhưng hắn bất động, tựa hồ bị thương không phải tay của hắn, mà cùng hắn không quan hệ gì. 
Phong nhi kia rốt cuộc ở nơi nào? Vì cái gì không hiện ra? 
Nguyên bản kế hoạch muốn ngủ lười bị Đoạn Chi Sơn phá vỡ, Bạch Mẫn vẫn nghĩ muốn đem di động cùng điện thoại đều tắt đi, lại vì buổi tối sơ sẩy, hoặc là nói bởi vì ảo giác khi tắm, đã quên tắt máy, nên mới sáng sớm, chuông điện thoại liền vang không ngừng, làm hại nàng căn bản không thể ngủ lười được nữa. 
Nói thật, so sánh với việc ra ngoài, nàng càng hy vọng có thể ở nhà ngủ lười, cũng không biết là như thế nào lại vậy, chính là cảm thấy thân thể chỗ nào cũng đều đau nhức, thật giống như chạy đã lâu trên đường không có nghỉ ngơi, đột nhiên dừng lại, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-qua-ngan-nam-yeu-chang/1621128/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.