Mộ Dung Phong trong lòng thầm cười lạnh một tiếng, đi, chúng ta về rồi nói sau, đánh lừa ngươi chút cho vui. Trên mặt vẫn mỉm cười ôn hòa như cũ, tựa hồ không có gì xảy ra, hướng Thái hậu, Hoàng thượng Hoàng hậu và những người khác thi lễ nhanh rồi đi theo Tư Mã Nhuệ.
Khi đi lướt qua cạnh Mộ Dung Thiên, nàng bỗng lẳng lặng nhỏ giọng ngoài Mộ Dung Thiên ra không ai có thể nghe được thản nhiên nói: “Mộ Dung Thiên, nếu việc không thành, e là ngươi phải gọi Mộ Dung Tuyết một tiếng nương nương rồi.”
“Mộ Dung Phong nhanh lên!” – Tư Mã Nhuệ đã đi đến lối ra của hoa viên, chẳng thèm ngoái lại lạnh lùng quát.
Mộ Dung Phong bước nhanh tới bên cạnh Tư Mã Nhuệ, quay lưng về phía mọi người, đưa mắt nhìn Tư Mã Nhuệ, nói bằng giọng cũng lạnh băng như thế: “Tứ thái tử, tinh thần ngươi tốt thật đấy, nói to như thế đẻ làm gì, muốn dọa chết người à, tim ta cũng bị ngươi dọa đến vỡ ra mất rồi.”
“Mộ Dung Phong!” – Tư Mã Nhuệ quả thật bị nữ nhân này làm cho tức chết thôi, dù nàng có thật là Bạch Mẫn cũng vậy, người nhìn bên ngoài hiền lành thế, nhưng thực tế rất là ngang bướng – “Ngươi ngậm miệng lại cho ta!”
Mộ Dung Phong bĩu môi một cái – “Được rồi, Tư Mã Nhuệ, là ngươi nói đấy nhớ, ta câm miệng liền đây.” – nói xong đôi môi mím lại, không hề hé răng, bước về phía trước, không thèm quan tâm để ý gì đến Tư Mã Nhuệ.
Tư Mã Nhuệ sững lại, xú nha đầu này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-qua-ngan-nam-yeu-chang/1621059/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.