Đông thu hạ xuân, bốn mùa quay trở lại.
Thời gian quay ngược về đầu mùa thu năm 200X.
Trình Lê đi từng bước một lên lưng chừng núi dọc theo con đường nhựa, đạp lên ánh vàng rải rác của đèn đường hắt xuống.
Thỉnh thoảng có xe chạy ngang quét qua một cơn gió, thổi vào đôi chân thondài trắng nõn chưa được chiếc quần soóc che hết của cô.
Cây tường vi ven đường đầy cành lá xanh um, hương thơm thấm vào xoang mũi Trình Lê, khiến cô càng cảm thấy buồn bực vô cớ.
Từng chiếc xe có mã ngoài đầy kiêu ngạo có chung đích đến với cô.
Đều là số 32 ở lưng chừng núi.
Trình Lê quét nhìn cách ăn mặc khi ra ngoài vào sáng sớm của mình, áo thunquần soóc, cô chỉ sợ càng không ăn khớp gì với nội thất nguy nga lộnglẫy trong số 32 từng sửa chữa vào lúc này.
Còn một khúc cua nữa là cô đến.
Trình Lê dừng lại, không đi về trước nữa, mà bước một bước sang vành đai xanh ở bên cạnh.
Dựa vào bên một thân cây dương liễu có lớp vỏ sần sùi, Trình Lê móc bật lửa trong túi phải ra, mò điếu thuốc rồi châm.
Khuôn mặt được làn khói thuốc lượn lờ quét qua, dưới bóng đêm vẫn thấy được màu da trắng nõn cùng vẻ mặt lạnh lùng.
Ba lô sau lưng hơi nặng, Trình Lê tiện tay cởi ba lô treo lên cành cây khô để giảm sức ép.
Buổi chiều khi rời trường, cô cố ý đi rất trễ.
Nhưng có người có kiên nhẫn chờ cô, cô còn chưa ra khỏi cổng trường, trên con đường nhỏ rợp bóng cây, bạn học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-nui-bang-deo-anh-den-voi-em/78320/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.