Hoạt động tâm lý lúc này của Trình Lê hơi phức tạp.
Cô quay trở lại, sau đó có trùng hợp hay không phát hiện Nhậm Tây An định bỏ trốn.
Nhậm Tây An đi chưa hẳn là vì tránh cô.
Nhưng nếu anh đi thật, cô đúng là không chắc có thể hỏi ra hướng đi của anh.
Cái miệng anh —— cứng như đá phong hóa mấy trăm năm vẫn cứng rắn vậy.
Đến lúc đó cô vòng đến chỗ “Gặm đất” kia thăm dò tin tức cũng không có cửa.
Cô quá hiểu cái diễn biến này.
Cả căn phòng im lặng như tờ, Trình Lê cố ý hỏi: “Để tránh em sao?”
Nhậm Tây An chỉ liếc cô một cái, rồi tiếp tục động tác trên tay.
Trình Lê đi mấy bước, vị trí đứng mới rất thu hút sự chú ý.
Thân thể nhỏ gầy của cô vừa vặn che một trong hai cái đèn trần trên tầng gác mái.
Ánh sáng bị che hơn phân nửa, Nhậm Tây An để tay lên cửa tủ quần áo, rồi bỏ xuống.
Anh không nói lời nào, Trình Lê liền đứng một cách yên lặng.
Tay Nhậm Tây An kề sát viền quần thẳng tắp của anh trọn bảy giây không nhúc nhích.
Rồi sau đó anh hơi giơ chân, rầm một tiếng, đá cánh cửa tầng dưới của cái tủ trong góc mà ban nãy anh mở.
Gò má anh lạnh lẽo tàn khốc.
Cánh cửa tủ rung một cái, như thể giật mình rồi ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa.
Tiếng rầm này khiến ấn đường Trình Lê giật một cái.
Cái đèn trần còn lại ở sau lưng Nhậm Tây An.
Anh đang ngược sáng.
Sau khi đá cánh cửa tủ, anh di chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-nui-bang-deo-anh-den-voi-em/78318/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.