Bắt đầu từ kì Olympic sau, môn leo núi được đưa vào danh sách các môn thiđấu, để hâm nóng trước, hoạt động liên quan mà các nơi khai thác tăngnhanh.
Lần này Frank đến thăm Bắc Kinh là tham gia lễ hội leo núi.
Đến Sao Thiên Lang đơn thuần là để gặp bạn.
Nhậm Tây An và Frank leo lên đỉnh theo hai tuyến đường mà câu lạc bộ đã có, đứng trên núi Lạc Hà chỗ câu lạc bộ dựa vào.
Frank tham gia cuộc thi tốc độ leo núi quanh năm, khi leo lên đỉnh tốc độ rất nhanh.
Anh ta là nhà leo núi tay không nổi tiếng, hoàn toàn không kiêng nể.
Chờ đến khi anh ta thở hổn hển ngồi trên một tảng đá ở đỉnh núi, mới bắtđầu hỏi Nhậm Tây An: “Nhậm này, rút khỏi đội tuyển bóng bàn quốc gia,cậu có thể cân nhắc việc tham gia đội leo núi quốc gia đấy.”
Nhậm Tây An chọn tảng đá đối diện anh ta, ngồi xuống: “Tuy tôi thích chào cờ đỏ năm sao, nhưng người giỏi còn có người giỏi hơn, không có khả năngđâu.”
Frank lắc đầu: “Cậu có giữ lại thực lực.”
Năm đó vô tình gặp nhau ở khu vực leo núi ở Đức, nhóm bọn họ kêu người đànông Trung Quốc tham gia môn bóng bàn này là —— thạch sùng.
Cách gọi khác này có nghĩa là công nhận.
Nhậm Tây An chà hai tay một cái, phủi hết phần bột magie, nói một cáchnghiêm túc: “Được, vậy thì nói đàng hoàng, mấy lời vừa nãy là nói nhảmthôi. Vì tôi già rồi.”
Frank cười không ngừng được: “Nhậm, cậu đùa tôi à?”
Nhậm Tây An từ chối cho ý kiến, nhếch môi cười.
Độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-nui-bang-deo-anh-den-voi-em/78315/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.