Đưa số di động, khi Trình Lê đi ra khỏi tòa nhà mình vừa ở trong đó, cô quay đầu nhìn một cái.
Tòa nhà cao nhất bên trong khu tổ hợp của câu lạc bộ có hình lục giác, màu xám đậm, phong cách tổng thể rất lạnh lẽo.
Giống như người cô vừa gặp vậy, bị năm tháng mài dũa đến độ cô đã không còn cách nào liếc nhìn qua là thấu hiểu.
Cứng rắn.
Ít nói.
Lạnh lùng.
Thâm trầm.
…
Khác hẳn anh trong chữ viết và hình ảnh cô nhìn thấy trên các phương tiện truyền thông trước khi anh giải nghệ.
Là vận động viên, anh hăng hái sôi nổi, dũng cảm, khiêm tốn, đeo đầy huy chương.
Nhưng là một người đàn ông, anh…
Trình Lê không biết chạm vào bằng thân thể một người phụ nữ thì sẽ có kết quả gì.
Nhưng không chạm thử thì lại càng không có cơ hội biết đáp án.
Khi đó Nhậm Tây An hỏi cô còn có gì muốn nói không, câu “Em xin lỗi” mà Trình Lê soạn chỉ chực thoát ra khỏi miệng.
Nhưng cô không dám nói.
Cô cảm thấy nếu nói ba chữ đó ra, nói không chừng Nhậm Tây An sẽ giết chết cô ngay tại chỗ.
***
Trình Lê đi ra ngoài rất nhanh, nhưng cố hết sức quay đầu lại liên tục.
Cô không biết sau khi nhìn thấy số di động Nhậm Tây An sẽ phản ứng thếnào, đoán chừng từ liên quan đến cô bật ra trong đầu anh lúc đó phải là: Vô sỉ, nanh nọc…
Khi gần đi đến cổng câu lạc bộ, Trình Lê mới nhìn thấy tên của câu lạc bộ thể thao ngoài trời này —— Sao Thiên Lang.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-nui-bang-deo-anh-den-voi-em/78309/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.