Bảy giờ mười lăm phút, Trình Lê đúng giờ ra khỏi sương phòng phía tây của tam tiến viện (1).
(1) Tam tiến viện: một kiểu tứ hợp viện có ba sân. Sương phòng là phòng nằm hai bên đông tây của tứ hợp viện.
Ra khỏi viện, cánh cửa gỗ vừa đóng lại, Trình Lê liền lấy chuẩn xác chiếcJeep báo hỏng của cô từ trong một đống xe xếp thành hàng.
Ngày làm việc đi đến tam viện phía tây của Cố Cung (2),Trình Lê thường chạy xe đạp qua cửa trước vào cung, đi xa nhà đương nhiên đổi từ hai bánhsang bốn bánh.
(2) Cố Cung (Tử Cấm Thành): cung điện của các triều đại từ giữa nhà Minh đến cuối nhà Thanh của Trung Quốc.
Ngõ hẻm dài bên ngoài viện rất hẹp, nhưng con đường này cô quá quen thuộc,đạp chân ga một cái, chiếc xe liền xuyên qua ngõ hẻm trượt bánh sau biến mất.
Kẹt xe trên đường này đến đường khác, sau khi ra khỏi thành phố thì đã trở trời.
Trên quốc lộ 735 dài hơn một trăm cây số, một khoảng trắng lớn tĩnh mịch rơi xuống từ trên bầu trời.
Trình Lê nhíu mày, cái trò dự báo này thật đúng là chính cmn xác, tuyết rơi thành thế này mà kêu nhiều mây?!
Xe đằng trước di chuyển bằng tốc độ con rùa, tình hình giao thông lạikhông cho phép vượt xe. Trình Lê nổi nóng, di động rung một cái, cô dứtkhoát quẹo xe vào bãi đất trống cạnh một cây xăng, dừng lại một bên.
Người gọi là thầy của cô, Ngụy Trường Sinh, người đã sờ “bảo vật quốc gia”mấy chục năm ở tổ đồ gỗ của Viện khoa học kĩ thuật bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-nui-bang-deo-anh-den-voi-em/78306/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.