Khi nói câu đó, giọng của Trình Lê qua quýt bình bình, nói xong cô cũng không làm gì nữa.
Hai người đứng cách nhau hai bước, Nhậm Tây An nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của cô và đôi mắt trong veo của cô, như nhịn cười nói bằng giọng đều đều: “Em qua đây, lại gần anh một chút.”
Câu này quen quen, Trình Lê bước về trước một bước.
Nhậm Tây An nhìn lướt qua ngón tay thon dài của cô, nói: “Trong túi của anh có một thứ.”
Trình Lê hỏi: “Muốn em lấy ra giúp anh?” Điểm ăn ý này vẫn còn.
Nhậm Tây An ừm một tiếng: “Túi phải.”
Trình Lê luồn tay vào túi anh, sờ được một cái hộp.
Cô không vội lấy ra ngoài, tay sờ lên, chỉ cảm thấy bề mặt hộp phủ một lớp nhung mịn, hơi mềm.
Loại hộp nhỏ này… Trình Lê lờ mờ đoán được là vật gì.
Trình Lê không lấy ra, Nhậm Tây An nói từng chữ một: “Lại muốn nuốt lời, sợ rồi à?”
Trình Lê lắc đầu, nhìn thẳng anh: “Là em cầu hôn, nên là em tặng anh.”
Đây là một vấn đề mang tính nguyên tắc.
Nhậm Tây An chỉ cảm thấy chiến binh ngẩng lên dưới người lại phấn khích hơn một chút. Anh khẽ cắn răng, giơ tay lên, đầu ngón tay vuốt khuôn mặt lạnh đi trong gió của Trình Lê.
Trong đêm tuyết, cô với khuôn mặt trắng, mái tóc đen, luồng sức mạnh điềm tĩnh và quả cảm giữa hàng mày và đôi mắt dễ thấy nhất.
Đó là thứ hấp dẫn người khác nhất trên người cô.
Nhậm Tây An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-nui-bang-deo-anh-den-voi-em/1890249/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.