Lan Hạ trở về phòng của mình.Tô mama đưa cho nàng lọ thuốc bôi trị vết thương ba tiếng một lần,dần dần những vết thương kia cũng mờ đi,làn da trắng nõn của Nhược Mây mà Lan Hạ đang mang trong mình lại trở nên hồng hào. Nàng luôn cảm thấy ganh tị với sắc đẹp của Nhược Mây cho dù là cả hai không khác mấy. Nhưng rất lạ,đó là khí chất con người. Cho dù Lan Hạ có trắng đến mức nào thì làm sao so sánh kịp với làn da hồng hào vốn tự nhiên ban tặng của nàng. Cũng là một khuôn mặt nhưng sao lại chỉ cần tô thêm chút môi hồng thì Lan Hạ mới đuổi kịp đôi môi đỏ mọng của Nhược Mây. Thì ra người con gái này chính là nàng tiên mà Lan Hạ từng hình dung ra trong những bức tranh mà nàng từng vẽ. Nàng Nhược Mây tựa nhưmột nàng công chúa ngự trị ở chốn đất trời đẹp đẽ khiến xung quanh như hóa thành bồng lai theo hương sắc. Lan Hạ khẽ rùng mình nhìn sang Nhược Mây đang im lặng nhìn lại mình. Suốt thời gian qua,Nhược Mây chỉ bên cạnh nàng,không nói một lời nào. Mặc cho cảnh sắc kĩ nữ nơi này ùa lấy Lan Hạ nhỏ bé này. Khi tiếp khách,nàng cũng nhìn Lan Hạ.khi ăn cơm cũng ngắm nhìn,khi ngủ cũng lẳng lặng nhìn. Tất cả chỉ im lặng nhìn không dám ngại phiền đến cô Lan Hạ thế giới lạ lẫm này.
Tô mama dắt theo một vị khách đi vào. Lại lão già dê lúc trước mà cô gây hại. Lão cứ đắm chìm nhìn cô nàng đang chải chuốt lại mái tóc dài đến lưng suôn mượt của mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-ngai-than-phan/79544/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.