Cô mím môi, nghĩ đến lúc nãy anh hôn cô mà tim vẫn còn đập thình thịch,lần này anh hôn cô khác với lần trước rất nhiều, lần đó anh hôn cô rấtthô bạo, cô biết hôm đó anh hôn cô chỉ đơn thuần là muốn phát tiết màthôi, không hề nghĩ đến cảm nhận của cô, nhưng trong nụ hôn lúc nãy côcảm nhận được anh rất dịu dàng và còn có thương yêu trong đó. 
Cô nép vào lòng anh, hít một hơi thật sâu nói: “Em biết rõ, cho dù em cónói thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn cứ liều mạng như vậy thôi, nếukhông thì chẳng phải là Nhung Hâm Lỗi mà em biết.” 
Anh nghe xongliền mỉm cười, không nói gì, màn đêm cũng bắt đầu buông xuống, hai ngươi nắm tay nhau đi dạo vài vòng trong sân huấn luyên rồi dắt nhau ra cổng, bây giờ anh chưa muốn cho cô trở về, từ khi họ chính thức bên nhau thìthời gian anh bên cạnh cô là rất ít, bây giờ anh mới nhận ra mình luônquý trọng mỗi phút giây khi ở bên cô, đi được một lát anh liến dừng lại, nhìn cô muốn nói rồi lại thôi: “Anh không thể lấy xe đưa em về được nên em đi về cẩn thận một chút. Về đến nơi nhớ gọi cho anh.” 
Cô cúiđầu nhìn mặt đất một lúc rồi mới ngẩng đầu nhìn anh: “Dạ.”, bỏ tay vàotúi áo rồi xoay người rời đi, mới đi được vài bước nhưng cảm thấy anhvẫn đứng yên nhìn cô rời đi, cô liền dừng lại ngây người mấy giây, sauđó xoay đầu nhìn anh cười, bỗng cảm nhiên cảm thấy lưu luyến nên chạynhanh lại ôm chặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-khuon/2302375/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.