Cô vừa đến phòngphòng ăn thì có phục vụ liền dẫn cô đến một phòng kín, đẩy cửa ra ngẩngđầu nhìn người trong phòng, người đó thấy cô thì sững sỡ, ánh mắt hốthoảng che đã che giấu nhưng vẫn lúc này lại hiện lên rõ ràng, hai ngườinhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng Chu Di lên tiếng trước: “Tiểu Cẩn, maungồi xuống đi.” Muốn đứng dậy tiến đến phía cô nhưng lại bị ngăn lại:“Không cần đâu, bà đi ngồi là được rồi.” 
Sắc mặt của Chu Di liềnảm đạm lại nhìn cô, một lúc sau mới có phản ứng lại, đưa thực đơn cho cô rồi tươi cười nói: “Tiểu Cẩn, con gọi thức ăn đi, gọi cái gì con thíchấy.” 
“Không cần đâu, bà gọi đi, bà ăn cái gì tôi ăn cái đó thôi.” Trần Cẩn hé miệng cười, đem thực đơn trả lại cho bà. 
Vẻ mặt bà chợt tái lại, ánh mắt dừng lại trên mặt cô một chút rồi cười khổ rồi thực đơn : “Ta nhớ lúc nhỏ con rất thích ăn hải sản.” Bà vừa nóivừa nhìn thực đơn, đánh vào những món nghĩ là cô sẽ thích ăn rồi mới gọi phục vụ vào phòng. 
“Tiểu Cẩn những năm qua, con sống tốtchứ?” Chu Di hỏi con gái, đứa con gái mà bà ngày nhớ đem mong đang ởngay cạnh bà, bà có rất rất nhiều lời muốn nói với con nhưng không biếtlấy tư cách gì mở miệng hỏi, hôm nay bà chỉ có thể lấy thân phận của một người xa lạ để trò chuyện với cô. 
“Rất tốt, cảm ơn bà đã quantâm.” Trần Cẩn cúi đầu cười khổ rồi lại giả vờ hưng phấn nói: “Anh ấybây giờ như thế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-khuon/2302370/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.