“Được, lúc này có nói gì em cũng nghe.” Hiếm khi thấy Nhung Hâm Lỗi dễ tính đáp ứng như vậy. Trần Cẩn lại ăn qua loa vài miếng cơm. 
Nhìn Trần Cẩn phấn khích như thế, anh bật thốt lên suy nghĩ trong lòng: “Vậy lấy thân báo đáp thì sao?” 
Trần Cẩn nhìn Nhung Hâm Lỗi đang cười xấu xa hỏi ngược lại mình, đầu tiên là nheo mắt lại quan sát anh một lúc, “Chuyện đó dĩ nhiên em cầu còn không được nha.” Nhìn Trần Cẩn lên tiếng cho anh một đáp án hài lòng, nụ cười trên mặt Nhung Hâm Lỗi không kiềm chế được sâu thêm vài phần. Kể từ khi ở cùng một chỗ với Nhung Hâm Lỗi, Trần Cẩn phát hiện hình tượng anh bây giờ và anh khó tính trước khi quen cô khác nhau một trời một vực. Cô có chút không thích ứng được với sự tương phản như vậy, lúc hai người ở cùng một chỗ anh đều nói với cô chuyện bất chính, thậm chí trắng trợn giở trò, hơn nữa mỗi lần anh về nhà đều có thể lực dồi dào ép khô cô. 
“Đây là em tự nói, đến lúc đó đừng đổi ý.” Mắt Nhung Hâm Lỗi sáng lên, đầu tiên là ánh mắt sâu xa nhìn cô một lúc, sau đó nghiêng người thì thầm bên tai cô nhấn mạnh nói. 
Trần Cẩn nghe xong hăng hái ăn hết đồ ăn còn sót lại một mẩu cũng không để thừa, sau khi ăn xong cô tự giác đi rửa bát, không ngờ vừa mới cầm bát đũa đứng dậy, Nhung Hâm Lỗi liền lạnh lùng đoạt lấy bát đũa của cô, “Để anh.” Giọng điệu không cho phép cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-khuon/2302353/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.