Thư Quân dù có mệt đến cỡ nào nhưng vì bệnh nghề nghiệp nên dậy sớm.
Mới bốn rưỡi sáng cô đã lọ mọ dậy xem đồng hồ.
Lúc này, Thư Quân mới đê ý đến anh yêu đang say sưa.
"Anh... anh ơi... anh ơi"
Lại Nhữ bị nàng ta lay lay mà vô cùng khó chịu siết chặt cơ thể cô về phía mình vì ôm đến đột ngột cô không kiểm soát được.
Thì thầm vào tai anh: "Anh ơi dậy đưa em về không muộn bà Hạ chửi em mất".
"Anh ơi..." Giọng Thư Quân thủ thỉ bằng sức mạnh của tình yêu đối phương mắt vẫn nhắm tay vẫn dùng sức ôm, miệng nói:
"Không phải lo tí nữa anh đưa em về"
"Nhưng giờ đã hơn bốn rưỡi sáng rồi đi từ đây về đấy mất khoảng ba mươi phút đó anh"
Nói thì nói mà nghe thì nghe.
Lăn lộn đủ mọi tư thế hết năm phút Lại Nhữ dắt nàng ra xe đi về không quên cầm hộp quà to tướng mà anh người yêu tặng.
Sáng sớm không khí ở ngoại ô sương xuống se lạnh Lại Nhữ quan tâm tình yêu bị lạnh nên đã khoác cho cô chiếc áo khoác dày cộm của mình.
Ngửi được mùi hương quen thuộc về anh cô thấy ấm áp phần nào. Từ trước đến giờ chưa ai quan tâm cho cô nhiều như thế.
"Trong máy em anh đã lưu toàn bộ số liên lạc rồi khi nào nhớ anh em cứ gọi video call cho anh"
"Dạ"
"Đêm qua em không về tí nữa thể nào cũng bị ăn chửi cho coi"
"Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-buc-tuong-thanh-yeu-em-tu-a-z/3594795/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.