Hạ Ương kéo sát Dương Hạnh vào góc tường. nơi con hẻm tối bá đạo chiếm thế thượng phong áp sát vào bờ tường không cho thoát.
"Ai chà chà... lâu rồi không gặp cô bé kiên cường" Hắn vuốt má Dương Hạnh.
Cô hất tay hắn qua một bên, liếc:
"Tránh ra cho tôi đi"
Hạ Ương mỉm cười tít mắt nhe hai răng khểnh như ma cà rồng bóp eo nàng ta.
"Không muốn đóa thì lèm seo?" Giọng hắn vô cùng cợt nhởn trêu ghẹo.
Cô rưng rưng nước mắt đẩy hắn ta chỉ vô ích, hai má đỏ hơn trông vô cùng thảm thương.
Hạ Ương nhìn cô mít ướt lập tức nới lỏng nhẹ dạ cả tin mềm lòng đứng cách xa ra một chút:
"Này... sao lại khóc đi làm sao đấy? Ơ kìa..."
Hắn hai sải đuổi theo, cô lượn nhanh như thoắt ẩn thoắt hiện.
"Đứng lại tôi cho cái này nè"
"Có cái này nè mà đứng lại"
Dương Hạnh giơ ngón giữa khó coi ngược phía sau.
Hắn mét tám đẹp trai sáng láng lượn qua mấy xóm bao cô ngoái cổ nhìn theo.
Theo cô về đến nhà...
Dương Hạnh cúi người đi vào sân: "Con chào bố mới đi học về"
"Ừ vào nhà rồi nghỉ ngơi ăn uống gì đi"
"DẠAAAAAAAAAAAA" Dương Hạnh dạ to tiếng để ai kia biết đường rén ngang.
"Cái con bé này" Ông bố đang cắt tỉa cành cây cảnh vì âm thanh chói tai mà nhìn theo tướng cô công chúa nhỏ chạy lon ton rất vui sướng vào nhà.
.•••
Dương Hạnh vừa gội đầu xong bước ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-buc-tuong-thanh-yeu-em-tu-a-z/3594791/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.