"Con dở hơi này nghề giáo không phải ai thất đức mới giả bộ được đâu"
Hạ Ương uống trà sặc lên sặc xuống khu như ông cụ.
"Đấy bố thấy chưa hắn giả bộ nên mới nhột đấy"
Hạ Ương lấy lại giọng kể về truyện mấy hôm trước.
"Chuyện là hai hôm trước cháu nó mới đến lại không quen là không biết em là thể cháu mới không có xin phép đi xuống phòng y tế nghỉ mà không xin phép Nên em mới tức quá ghi tên Cháu nó vào sổ đầu bài bị trừ 10 điểm thi đua của lớp, giáo viên chủ nhiệm mới mắng nó chắc vì chuyện đấy nên cháu nó mới ghét em như thế anh ạ"
Hạ Ương nói một tràng dài như sớ.
Dương Hạnh kêu thầm trong lòng ối giời ơi... ối giời ơi ai biết rồi sao nó có thể bịa chuyện xuyên tạc một cách trắng trợn như vậy trời ơi.
"Sao bố có thể tin thằng cha này nói láo như thế chứ đây hoàn toàn là không phải sự thật trời ơi tôi khổ quá mà"
Cô kêu gào giữa nhà như kẻ điên nhưng bao nhiêu bù đắp ấy cũng không thể bằng lời giải thích của hắn.
"Con bé kia im mồm"
"Tao ngay đây mà mày coi không ra thể thống gì thì mày với thầy giáo còn ra cái gì nữa hả?"
"Hạnh Nhi, tôi không cần em xin lỗi tôi tôi chỉ cần em xin lỗi bố của em thôi tôi sẽ tha thứ cho em" Hắn ra dáng thầy giáo đáng kính bảo ban ân cần học sinh.
Chỉ những điều đó thôi bố cô đã tin tưởng hắn một phép mà coi con gái như kẻ nói dối trắng trợn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]