Tường Huyên ngồi nhìn đồng hồ treo trên tường đang trôi qua từng phút từng giây nhưng với cô nó kéo dài vô tận,
trong đầu Tường Huyên nảy ra câu hỏi: Rốt cục thì mình phải ở đây đến khi nào?
Cô chính là con người với nhiều khao khát cống hiến, hết mình vì sự việc phía trước nhưng trước khi có khao khát ấy Tường Huyên lại chính bị ai đó kìm hãm - mất tự do.
Phố xá ngoài ban công bộn bề, đông đúc từng chiếc xe chạy bon bon trên đường dài dần lướt khỏi tầm mắt, đằng xa từng con xe nho nhỏ chạy trên phía trước rồi biến mất.
Gió mát mùa hạ thổi trên vai, gió quện hương hoa nhè nhẹ thổi trên mái tóc, làm tà áo bệnh nhân xanh trắng đung đưa,
Tường Huyên đảo mắt nhìn tòa nhà cao lớn xa xa dù bị che bởi biển quảng cáo nhưng nó vẫn cao lớn hùng vĩ trong con mắt nghệ thuật của cô,
cứ có cảm giác lành lạnh sống lưng cô gái như mờ như ảo nhìn thấy người nào đó đang đứng trên tòa nhà cao trọc trời nhìn mình mặc dù nơi đây với nơi đấy cách xa- đối với cô mà nói là khoảng cách xa tận chân trời.
Tường Huyên thở dài, rồi bất lực nhìn xuống phía dưới,
người thì vui vẻ bước ra khỏi bệnh viện cùng người thân hoặc người tri kỉ, còn có đứa trẻ khóc lóc inh ỏi vì bị thương nằm trên băng ca được các nữ y tá cật lực làm việc hay những người già thanh thản trò chuyện với bạn già,
nhưng chỉ chắc là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-buc-tuong-thanh-yeu-em-tu-a-z/3594751/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.