Sau một lúc, Tô Hàn khẽ nói. 
- Bà xã, chúng ta về nghỉ ngơi thôi, để cho mẹ còn nghỉ ngơi nữa.Trễ lắm rồi.. 
Tử Kiều hơi luyến tiếc, nên chỉ dám lấy tay sờ nhẹ cái má phúng phính của con trai. Chẳng dám hôn bé sợ con thức giấc. 
Rồi nói với Doãn Nguyệt Nhan. 
- Mẹ nghỉ ngơi đi, tụi con về phòng.. 
Doãn Nguyệt Nhan mỉm cười.. 
- Được..Hai đứa ngủ ngon. 
- Mẹ ngủ ngon... 
..... 
Tô Hàn bất giác lúc này nắm tay Tử Kiều đi rất nhanh.Lúc này Tử Kiều còn nhớ mình vẫn còn đang giận dỗi anh mà.. 
Cho nên có chút phụng phịu, không phôi hợp. 
- Anh làm gì mà đi nhanh thế, em tự đi được mà..Buông tay em ra đi.. 
- ........ 
Tô Hàn mím môi nén cười cũng không có ý trả lời cô..Sự im lặng lạ thường của anh khiến Tử Kiều càng thêm bất bình.. 
- Này...em tự đi được..ưm.. 
Hai người họ vừa vào trong, cánh cửa phòng vừa đóng lại.Tô Hàn liền đè Tử Kiều lên tường hôn ngấu nghiến, nụ hôn quá mạnh mẽ khiến Tử Kiều còn chưa tiếp nhận kịp. 
- Ừm.....ông xã...từ...từ đã anh...ừm... 
Tử Kiều cố tình không cho anh hôn dễ dàng,cô cứ xoay tới xoay lui nhưng làm sao Tô Hàn để cho cô được như ý.Anh ôm lấy mặt cô thật chặt, cứ thể sấn tới hôn cái miệng đang ồn ào, chiếc lưỡi đàn ông mạnh mẽ không ngừng đi vào khoáy mọi ngóc ngách trong khoang miệng của cô vợ nhỏ.. 
Qua một lúc nụ hôn thật sâu, Tử Kiều được anh tốt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-bong-toi-de-yeu-em/2666454/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.