Thời gian này Tử Kiều không nhàn hạ như trước nữa, mỗi ngày cô đều dành cho công việc hoàn thành bản thảo để còn gửi cho Tô Nhược trong thời gian sớm nhất.
Lúc Tô Hàn trở về nhà, đập vào mắt anh là cô gái nhỏ mặc chiếc váy dài qua gối ngồi dưới thảm chăm chú nhìn laptop đặt trên bàn.Mái tóc dài đen mượt được cô kẹp một cách hờ hững phía sau, tóc con rơi rớt xuông cái ót trắng trẻo. Ánh đèn trong nhà đều bật sáng, mùi hương thức ăn thoang thoảng, đặc biệt là có người không chịu ngồi trong phòng làm việc mà lại co chân ngồi dưới thảm phòng khách dĩ nhiên là chờ đợi anh rồi.
Bình yên chỉ đơn giản là như thế này, khi một ngày mệt mỏi bôn ba bên ngoài, có nơi trở về, có người chờ đợi..
Nghe tiếng đóng cửa, Tử Kiều xoay đầu nở nụ cười xinh đẹp,ngọt ngào nói.
- Anh về rồi..
Tô Hàn cởi giày đặt lên kệ tủ, không chần chờ liền tiến đến nơi có cô.Anh ném áo khoác lên ghế, cũng ngồi xuống thảm ôm gọn Tử Kiều vào lòng, thở dài hít hà hương thơm chỉ thuộc về một mình cô, nó như một vị thuốc nghiện có thể làm con người ta thư giản, khoan khoái vô cùng.
- Có nhớ anh không, hửm?
Tử Kiều bị anh hôn sau ót mà nhột, nụ cười càng sâu, cổ cũng rụt lại nhìn rất đáng yêu,càng khiến Tô Hàn muốn đùa dai cố tình vùi cả khuôn mặt tuấn tú vào cổ,gáy của cô mà hôn hít không ngừng.
- Nhột quá..Tô Hàn..a..đừng mà anh..
Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-bong-toi-de-yeu-em/2666376/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.