Tô Hàn chạy xe ra khỏi bệnh viện một đoạn khá xa, không hiểu sao trong lòng anh lúc này bất an vô cùng, anh không yên tâm khi để Tử Kiều ở lại một mình. Rồi chợt nghĩ lỡ như cô nhìn thấy lại nhưng không có anh ở đó có phải cô sẽ thất vọng còn sợ hãi lắm không? Mà chính bản thân anh cũng không muốn thời khắc quan trọng ấy anh lại không ở bên Tử Kiều, anh không muốn bỏ lỡ, anh tham lam muốn người đầu tiên khi cô sáng mắt phải là anh.
Hàng chân mày Tô Hàn chau lại chạy được một đoạn Tô Hàn không cầm lòng đặng, anh xoay tay lái quyết định quay trở lại bệnh viện, anh muốn trở về bên cô gái nhỏ của mình.
Tô Hàn đeo tai nghe vào, nhấn gọi đi.
- Giai Viễn dời cuộc họp lại,tôi sẽ báo thời gian sau.
....
Lúc này đây trước mặt Tử Kiều là bác sĩ Lee và một cô y tá. Ông ngồi đối diện Tử Kiều, khuôn mặt phúc hậu mỉm cười, khẽ gật đầu dường như rất hài lòng với thành quả này.
Ông ta cầm bản kiểm tra kết quả mới nhất của Tử Kiều.
- Tốt lắm, phục hồi rất nhanh, máu bầm đã hoàn toàn không còn, thần kinh thị giác cũng đã được phục hồi. Cô có thể yên tâm sẽ không có tình trạng tái phát.
Bác sĩ Lee nhìn sắc mặt có chút căng thẳng của Tử Kiều, liền tốt bụng an ủi.
- Bây giờ tôi sẽ gỡ băng gạc ra từng lớp cho cô.Không sao, sẽ tốt thôi,không cần lo lắng.
Bàn tay bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-bong-toi-de-yeu-em/2666312/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.