Khung cảnh xế chiều mang một vàng cam bao phủ, nhìn qua tấm kinh dày rộng thật khiến người ta chói mắt, tâm trạng cũng sẽ dễ bị chi phối hơn bao giờ hết. 
Nguyệt Nhan nhìn bóng chiều tà, ánh mắt đăm chiêu thả hồn theo không gian.Chẳng rõ vì điều gì ngày càng khiến cho khuôn mặt diễm lệ của bà trở nên trầm buồn, khóe mắt hiện rõ sự u uất khó nói nên lời. 
Thời gian khốn khó nhất cuộc đời đã lặng lẽ trôi qua, người người nhìn vào đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ dành cho bà.Nhưng thật sự có mấy ai biết được, đằng sau sự hào nhoáng, sang trọng của một phu nhân, bà cũng chỉ là một người đàn bà yếu đuối và có quá khứ đắng cay. Giờ đây cái nghèo không bao quanh,không còn chịu hành hạ nỗi đau xác thịt nhưng bà lại luôn sống trong sự dằn vặt và khổ đau của tâm can, mười năm trôi qua luôn có một nỗi đau mỗi đêm đều cắn xé lấy bà, chưa bao giờ lòng bà thanh thản dù là một giây phút nào. 
Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, một lúc sau người đàn ông đi vào, từ phía sau nhìn vóc dáng có phần cô đơn của bà. 
Anh ta khẽ nói. 
- Doãn Tổng.. 
Doãn Nguyệt Nhan lúc này mới thu hồi cảm xúc, bà trở về vị trí bàn làm việc của mình. 
Đôi mắt sắc sảo hướng về người đàn ông kia. 
- Thế nào, việc tôi giao cho cậu tìm hiểu đến đâu rồi. 
Người đàn ông nhìn bà,sắc mặt anh ta không được tốt. 
- Tôi đã cho người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-bong-toi-de-yeu-em/2666259/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.